Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả đường đi vui vẻ, Tổng Lan Ngọc lái xe đến thắng cổng Dinh thự Thịnh Vượng, nói thắng: "Tổng giám đốc Mây, cô đi về trước đi “Chồng của cô đêm nay tôi mượn tạm!"
Hữa Thanh Máy cười cười, Tổng Lan Ngọc này đúng là thích nói đùa “Được rồi, vậy ngày mai cô nhớ bảo quan ảnh ấy rồi trả lại cho tôi nha!”
Hứa Thanh Mây cười nói.
Tổng Lan Ngọc: “Vậy cũng không dễ nói lắm!” “Nói không chừng đêm nay anh ta sẽ cảm thấy tôi tốt hơn, yêu tôi luôn thì sao?”
Hứa Thanh Mây cười đánh cô một cái "Chồng của tôi chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như thế này!”
Tổng Lan Ngọc cười hạ hạ một tiếng, lái xe chở Lâm Mạc Huy rời đi.
Xe cuối cùng cũng chạy đến Biệt thự khu Đảo Xanh, Tổng
Lan Ngọc có một căn phòng nhỏ ở đây, bạn thân của cô ta cũng được cô ta sắp xếp cho ở đây. Tổng Lan Chi vừa lái xe vào nhà, vừa nói: “Lâm Mạc Huy, vợ của cậu sao lại tin tưởng cậu như thế?" “Đêm hôm khuya khoắt, một người đẹp như tôi đưa cậu đi, sao cô ấy lại không có chút hoảng hốt nào thế? Lâm Mạc Huy cười cười. Bởi vì cô ấy biết, tôi yêu cô ấy, tôi sẽ không để cho cô ấy tủi thân dù chỉ một chút! Tổng Lan Ngọc nhìn Lâm Mạc Huy một chút, mặt mũi tràn đầy ghen ghét. "Xéo đi xéo đi!" "Về sau bớt rải cơm cho cho tôi, cẩn thận một ngày nào đó tôi ra tay cướp tình, đem cậu cướp mất độ
Làm Mạc Huy cười ha ha một tiếng, đi theo Tổng Lan Ngọc lên lầu.
Bệnh của bạn thân cô ta mặc dù đã tốt rồi, nhưng cách một tuần một lần Lâm Mạc Huy vẫn đến đối thuốc cho cô ấy, làm cho cô ấy hồi phục nhanh hơn.
Lâm Mạc Huy thuần thục xủa lý tốt tất cả mọi chuyện, chào tạm biệt Tổng Lan Ngọc, rời khỏi Biệt thự khu Đảo Xanh
Lâm Quế Anh đã ngủ, tình hình của cô ấy càng ngày càng tốt lên, ban ngày hầu như đều cùng người hầu đi tản bộ trong khi nhà.
Lâm Mạc Huy lại sang phòng Ngọc Mạn, vừa mới để cổng, đã nghe tiếng cười nói bên trong...
Lâm Mạc Huy gõ cửa đi vào, phát hiện ra Ngọc Mạn và vợ của viện trưởng Đức ngồi cùng với nhau, hai người vừa nói vừa cười.
Viện trưởng Đức ngồi trên ghế salon cách đó không xa, cũng đang nở nụ cười. Ngọc Mạn bây giờ đã không còn mặc từng tầng từng tầng quần áo như trước nữa, mặc vào một bộ quần áo thể thao cũng coi như là mốt
Da mặt của cô ấy gần như đã khôi phục hoàn toàn, trắng nõn như sữa bò, so với Hứa Thanh Mây và Tổng Lan Ngọc còn tốt hơn.
Chuyện này Lâm Mạc Huy cũng có thể hiểu được.
Dù sao, từ khi Ngọc Mạn sinh ta đến giờ mặt đã bị mủ đau nhức che đậy, làn da của cô ấy căn bản chưa từng lộ ra.
Bây giờ mủ đau nhức đã biến mất, làn da lộ ra, tất nhiên là không khác gì trẻ con nhất. Mà điều làm Lâm Mạc Huy kinh ngạc chính là nhan sắc của Ngọc Mạn, tướng mạo của cô ấy thật sự không thua kém gì Hứa
Thanh Mây và Tổng Lan Ngọc.
Quan trọng nhất là chẳng biết vì sao Lâm Mạc Huy luôn cảm thấy trên người cô ấy tỏa ra một loại khí chất quyến rũ. Loại khí chất này Hứa Thanh Mây và Tổng Lan Ngọc đều không có
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.