Sắc mặt Phương Như Nguyệt nhìn có vẻ không vui lắm nhưng vẫn hỏi: "Tiền bồi thường là bao nhiêu?” Phương Như Linh: "Mười bảy tỉ... mười bảy tỉ năm trăm triệu đồng!”
Phương Như Nguyệt trợn to mắt: "Cái gì? Mười bảy tỉ năm trăm triệu? Em... em bắt chị trả mười bảy tỉ năm trăm triệu? Phương Như Linh cúi đầu thì thào: "Dạ... là mười bảy tỉ năm trăm triệu mỗi người.
Phương Như Linh sững sờ: "Mười bảy tỉ năm trăm triệu một người? Bốn người chết, vậy là bảy mươi tỉ! Em... em đang nói sáng cái gì thế hả? Chị lấy đâu ra bảy mươi tỉ đưa cho em!” Phương Như Linh cúi đầu, trầm giọng nói: “Chị, có thể có thể cần tám mươi tỉ.... Còn có một người khác bị thương phải bồi thường. Phương Như Nguyệt suýt chút nữa phun máu, đây là lời mà con người có thể nói ra sao?
Giây phút này, bà ta không thể không nhìn kỹ lại cô em gái ruột trước mặt Cô gái nhỏ nhiệt tình, giản dị mộc mạc trong kí ức đã không còn nữa, thay vào đó là một người phụ nữ ích kỷ hám hư vinh. Phương Như Nguyệt thở dài, quả nhiên, là người đều sẽ thay đối.
Bà ta xua tay: "Xin lỗi, chị không có tiền!”
Phương Như Linh lo lắng: “Chị hai, chị... nhà chị đáng giá mấy chục triệu! Công ty kia của nhà chị còn có giá trị thị trường hơn mấy nghìn tỷ đồng, còn có công ty dược liệu, hiệu thuốc dưới tên của chị, thậm chí, khu biệt thự kia của công ty xây dựng Lâm Mạc Huy nghe nói cũng trị giá hàng chục tỷ. Sao chị lại nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167328/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.