Con cóc đáp xuống đất gần đó, người nhà họ Phương liền hét lên.
Mọi người nhìn kỹ thì thấy bàn tay anh ta chạm vào con cóc bắt đầu chuyển sang màu đen, màu đen lập tức lan ra toàn thân. Ông ba nhà họ Phương lo lắng: "Ông bảy trúng độc!" "Ông chủ, cứu anh ta!"
Sandro sắc mặt lạnh lùng: "Không cứu được." "Nếu anh ta chạm vào tuyệt chiêu đó của tôi, có là ông trời cũng không thể cứu được!"
Người đàn ông ngã xuống đất, sùi bọt mép, co giật liên tục và ngay lập tức mất hơi thở.
Sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi, họ bất giác lùi lại rất nhiều, không ai dám đến gần con cóc nữa.
Sandro nhìn Lâm Mạc Huy chế nhạo: "Cậu nhóc, bây giờ quỳ xuống cầu xin tha thứ, có lẽ tôi có thể tha mạng cho cậu!" "Nếu không, lát nữa tuyệt chiêu của tôi nhảy đến người cậu, nỗi đau đó, hừ, sẽ khiến cậu vĩnh viễn không thể nào quên được!"
Lâm Mạc Huy cong môi: "Ông nói nhảm nhiều quá rồi đấy!" "Sao ông không quỳ xuống cầu xin tôi thương xót?"
Sandro vô cùng tức giận, gầm lên một tiếng và ra lệnh cho con cóc tấn công lần nữa. Cóc ngôi xổm trên mặt đất, nhìn thắng Lâm Mạc Huy, chu miệng kêu
Lâm Mạc Huy không vội, từ trong người lấy ra một cái bình
Anh mở chiếc lọ sử, một con rết đầy màu sắc trực tiếp chui sú. ra từ trong đó!
Sandro liếc nhìn anh một cái, kinh ngạc nói: "Đây là rần rất " "Tại sao cậu lại có mấy thứ này?" "Cậu cũng đang nuôi độc sao?"
Làm Mạc Huy: "Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167286/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.