Chương trước
Chương sau
Phương Như Nguyệt sững sở ngày người nhìn cháu mình, bà ta không thể ngờ những lời này thực sự được nói ra từ miệng cháu mình.
Phương Như Linh tức giận nói: "Tân Bình, con ăn nói kiểu gì vậy? Tại sao con lại muốn bắt bác cả phải chịu xấu hổ và nhục nhã chỉ vì con chứ? Quên đi, chị, chị đừng để ý đến nó. Nó là con trai em, cứ để em quỷ thay!"
Phương Như Linh nói rồi đến và quỳ xuống bên cạnh Hữa Đình Hùng: "Ông cụ Phong, đây là việc của con trai tôi, không liên quan gì đến chị hai của tôi đâu. Tôi nhất định sẽ về dạy dỗ lại con mình và chịu trách nhiệm với những việc làm của nó. Xin ông đừng yêu cầu chị tôi phải làm gì."
Phương Như Linh vừa nói vừa tát vào mặt mình.
Ông cụ Phong cũng không thèm nhìn bà ta mà chỉ lạnh lùng quay sang phía Phương Như Nguyệt: "Sao, cô muốn cháu trai mình vào tù hay là tự tát vào mặt mình vài cái?" Nhìn bộ dạng của Phương Như Linh, đôi mắt của Phương
Như Nguyệt cũng bắt đầu nóng rực. Bà ta nghiến răng chạy tới kéo Phương Như Linh dậy. "Như Linh, đừng quỳ, quỳ cũng vô dụng thôi!" "Ông cụ Phong, để cho tôi quỳ. Tôi đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn, chúng tôi là bề trên nhưng không biết dạy dỗ con cháu, xin hãy cho cháu trai của tôi một cơ hội
Phương Như Nguyệt quý trên mặt đất, tự tát vào mình và cầu xin ông cụ Phong.
Sau gần mười phút, ông cụ Phong mới xua tay nói: "Được!" "Hai người cút đi!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt sắc mặt vô cùng xấu xí, nhanh chóng đứng dậy rồi trốn sang một bên.
Ông lạnh lùng nhìn Ngô Tân Bình: "Bây giờ đến lượt cậu!" Ngô Tân Bình lo lắng "Ông cụ Phong, bác cả của tôi đã quỳ xuống tự vả rồi. Ông còn muốn tôi làm gì nữa?"
Ông cụ Phong trầm giọng nói: "Bà ta chỉ quỳ xuống để cậu không phải vào tù thôi. Nhưng những chuyện của tôi với cậu vẫn chưa kết thúc, hôm nay tôi phải dạy cho cậu một bài học xương
Vài người xung quanh ông cụ Phong hung hằng lao tới, trực tiếp đè Ngô Tân Bình xuống đất. Phương Như Nguyệt lo lắng gào lên: "Ông cụ Phong, tôi đã quỳ xuống rồi mà ông còn làm gì nữa vậy?"
Không ai để ý tiếng kêu của bà ta, mấy đầu nhổ răng của Ngô Tân Bình. người cầm kìm bắt
Phương Như Linh lo lắng, rống lên: "Lão già kia, ông nói lời mà không giữ lời. Nếu ông dám động đến con trai tôi, tôi nhất định sẽ đánh chết ông!"
Phương Như Linh nhặt một con dao gọt hoa quả trên bàn và lao đến như một kẻ điên.
Một người đàn ông bên cạnh ông cụ Phong đã bà ta xuống đất rồi đạp vào mặt bà ta lần nữa, Phương Như Linh bị chảy máu mũi và miệng, nhất thời choáng váng không thể đứng dậy được.
Phương Như Nguyệt vẫn muốn nói chuyện nhưng Hứa Đình Hùng đã tát vào mặt bà ta. "Chó cái, bà mau câm miệng đi. Nếu không có bà thì mọi chuyện cũng không đến mức như vậy đâu. Nếu bà còn tiếp tục nói đỡ cho bọn họ thì bà cút khỏi nhà họ Hứa cho tôi."
Cuối cùng Phương Như Nguyệt cũng không dám nói lời nào mà chỉ nhìn những người ông cụ Phong đưa tới đang nhổ răng của Ngô Tân Bình ra.
Những kẻ đó sau khi nhổ răng đều ném tất cả những chiếc răng vào bồn cầu, xả sạch nước rồi mới gật đầu một cách hài lòng. Ông cụ Phong nhin Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây, nhẹ giọng nói: Cậu Huy, cô Thanh Mây, hôm nay xúc phạm tới hai người!"
Lâm Mạc Huy khẽ lắc đầu, ra hiệu ông cụ Phong rằng anh không để bụng
Hứa Thanh Mây vội vàng nói: "Ông không cần nói như vậy, hôm nay cậu ta sai thì ông cứ dạy cho cậu ta một bài học. Ngày mai tôi và Lâm Mạc Huy sẽ đích thân tới cửa xin lỗi ông!"
Ông cụ Phong mim cười nói: "Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt, hai người sinh được một đứa con gái hiểu chuyện như vậy thật không dễ dàng gì! Nếu không phải tôi nể mặt của anh Huy và cô Thanh Mây Thì hôm nay nhất định tôi sẽ khiến cả nhà họ Hứa của các người phá sản."
Nói xong lời này, ông cụ Phong trực tiếp xoay người cùng mọi người rời đi.
Bên trong nhà là một mớ hỗn độn.
Phương Như Linh đứng dậy dùng tay đỡ Ngô Tân Bình, cả người anh ta bê bết đầy máu. Ngô Tân Bình hiện đang hấp hối và cảm thấy khó thở.
Nhổ sạch hết rằng khi vẫn còn tỉnh táo, loại đau đớn này quả thực người bình thường không ai có thể chịu đựng được. Cũng may ông ấy đưa một vài người chuyên gia tới, nếu không Ngô Tân Bình có lẽ đã chết vì đau đớn từ lâu. "Tân Bình, Tân Bình, con không sao chứ?" "Đừng làm mẹ sợ "
Phương Như Linh khóc và hét lên nhưng Ngô Tân Bình không nói được lời nào.
Phương Như Nguyệt vội vàng chạy tới. "Mau gọi xe cấp cứu..."
Phương Như Linh giật mình tỉnh ra và nhìn xung quanh để tìm điện thoại di động của mình.
Phương Như Nguyệt lo lắng nói: "Còn tìm cái gì nữa?" "Thanh Mây, mau gọi xe cấp cứu
Hữa Thanh Mây trực tiếp quay đầu sang một bên "Điện thoại của con hết pin rồi."
Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Con hết pin vào lúc này à?"
Thanh Mây, con "Này, Thanh Tuyết, con mau gọi xe cấp cứu!"
Hứa Thanh Tuyết cũng vờ la lên: "Ôi mẹ ơi, con không biết để điện thoại ở đâu."
Hoàng Kiến Đình cũng nhanh chóng góp lời: "Mẹ đừng nhìn con." "Vừa rồi con nóng lòng muốn quay lại nên điện thoại còn ở trên công trường, con quên cầm theo rồi." Hữa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình đều ghét gia đình họ Ngô, bây giờ nhìn thấy Ngô Tân Bình đau khổ thì vui mừng còn không hết, làm sao họ có thể gọi xe cấp cứu được?
Phương Như Nguyệt bất lực nói: "Lâm Mạc Huy, cậu."
Hứa Thanh Mây trực tiếp ngắt lời bà ta: "Mẹ, mẹ còn mặt mũi nào muốn Lâm Mạc Huy giúp cậu ta chứ?" “Mẹ quên vừa rồi cậu ta đối xử với Lâm Mạc Huy như thế nào rồi sao?”
Phương Như Nguyệt lo lắng nói: "Em họ của con khi nãy bối rối nên mới làm ra những chuyện đó. Nhưng dù sao nó cũng là em họ của con mà. Con định không gọi xe cấp cứu mà cứ để như vậy ư?"
Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Bà đừng nói nhảm!" "Phương Như Nguyệt, để tôi nói cho bà biết. Từ nay về sau nhà họ Ngô sẽ không liên quan gì đến nhà họ Hứa của chúng ta nữa." "Hoàng Kiến Đình, Lâm Mạc Huy, ném Ngô Tân Bình đó ra cho bố" "Phương Như Nguyệt, nếu bà một mực muốn bênh vực đứa cháu trai này thì tôi với bà ly hôn, bà có thể thoải mái mà bảo vệ nó!"
Phương Như Nguyệt lo lắng: "Hứa Đình Hùng, ông... sao lại hung ác như vậy chứ? Cháu trai của tôi đã trở nên như vậy rồi mà ông còn có thể nói như vậy ư?"
Hứa Đình Hùng vô cùng tức giận quát: "Cháu trai của bà chết đi cũng chẳng liên quan gì tới Mẹ kiếp, hôm nay tôi còn phải quỳ trước mặt người khác để xin lỗi. Cuộc đời tôi chưa bao giờ nhục đến vậy, tất cả đều là vì cháu trai của bà. Thành thật mà nói tôi chỉ muốn giết chết nó ngay bây giờ mà
Hứa Đình Hùng nói xong liền chạy tới phòng bếp cầm lấy một con dao làm bếp lao "Đuổi bọn họ cút đi, nếu không tôi sẽ giết tất cả đó!" Phương Như Nguyệt nhìn thấy đôi mắt của Hứa Đình Hùng đỏ lên, bà ta biết rằng Hữa Đình Hùng đang thực sự tức giận nên cũng không dám nói gì, chỉ có thể đỡ Ngô Tân Bình rồi cùng Phương Như Linh chạy ra khỏi sân. Hữa Đình Hùng đứng ở cửa tức giận nói: "Phương Như Nguyệt, tôi đếm đến ba mà bà không vào thì ngày mai tôi sẽ ly hôn với bà"
Thanh Tuyết không thể chịu nổi liền nói nhỏ: "Bố Hữa Đình Hùng quay qua nạt nộ cô ta: "Con im đi. Nếu con nói đỡ cho bà ta thì con cũng cút luôn nhé!"
Hứa Thanh Tuyết ngậm miệng ngay lập tức, không dám nói lời nào.
Phương Như Nguyệt hai mắt rưng rưng, bà ta nhìn thấy Hứa Đình Hùng thật sự rất tức giận nên cũng không dám đối đầu với Hứa Đình Hùng.
Bà ta bất lực thở dài và thì thầm nói: "Như Linh, em... em về trước đưa Tân Bình đi bệnh viện đi..." "Anh rể của em đang tức giận. Nếu chị lại tiếp tục giúp em thì nhất định ông ta sẽ ly hôn với
Phương Như Nguyệt nói xong liền cúi đầu, quay người trở lại sân.
Hứa Đình Hùng đóng sầm cửa lại mà không thèm nhìn hai người bên ngoài kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.