Chương trước
Chương sau
Lâm Mạc Huy liếc nhìn Hạ Vũ Tuyết, sau đó chậm rãi lắc đầu. "Không đầu, vấn đề nằm ở sông Hắc Long đó!" Hạ Vũ Tuyết ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?"
Lâm Mạc Huy không giải thích với cô ấy, đó là chuyện của Miêu Cương tộc nên Lâm Mạc Huy cũng không muốn cô ấy dính líu tới
Và lý do thực sự của việc này cũng tương tự như hoàn cảnh của Tổng Lan Ngọc và người bạn thân nhất của cô ta.
Người bạn thân nhất của Tổng Lan Ngọc đã có cổ trùng trong người nhiều năm nên chúng đã hình thành nên một thân hình dễ thu hút cổ trùng. Và bệnh nhân này cũng có khả năng thu hút cổ trùng một cách tự nhiên như thế.
Loại cổ trùng tự do này trừ khi có ý động với nó, nếu không có mệnh lệnh của chủ nhân nó sẽ không tùy ý tấn công người. Tất nhiên có một số trường hợp ngoại lệ, đó là bản chất cơ thể của bệnh nhân có thể thu hút cổ trùng.
Những người này ít đi câu cá, và anh ấy là người duy nhất có Gu, và đó là lý do tại sao, bởi vì thế chất của anh ấy thu hút cổ trùng.
Nhìn thời gian vẫn còn sớm, không thích hợp đi sông Hắc Long, Lâm Mạc Huy tiếp tục đến gặp hai bệnh nhân khác.
Trong số hai bệnh nhân này, một người có cổ trùng còn một người mắc chứng bệnh lạ hiếm gặp.
Lâm Mạc Huy đã tự tay chữa khỏi căn bệnh lạ đó và càng chú ý đến người trung niên này. Từ lời người này, Lâm Mạc Huy biết thêm một nơi khác cũng ở ngoại ô phía nam.
Từ bản đồ, hai địa điểm vừa thu thập được tương đối gần.
Điều này ngay lập tức xua tan ý tưởng của Lâm Mạc Huy muốn trực tiếp đến sông Hắc Long vào đêm nay. Vì hai địa điểm này quả gần nhau nên chắc chắn đảm cổ trùng đó cũng phải có mối liên hệ với nhau.
Lâm Mạc Huy vội vàng chạy tới lại phải tiếp tục chống chọi với hai thế lực khác nhau.
Hơn nữa chuyện này đâu phải chỉ có Lâm Mạc Huy phát hiện, ai biết nhỡ đâu ở đó sẽ có thêm mấy người Miêu Cương. Vì vậy để an toàn, Lâm Mạc Huy quyết định luyện chế một ít thuốc bảo vệ cơ thể trước, sau đó sẽ đến hai địa điểm này. Sau khi tan sở vào buổi tối, Lâm Mạc Huy trực tiếp trở lại khu biệt thự Đảo Xanh và bắt đầu tinh chế viên thuốc. Hạ Vũ Tuyết vốn đĩ muốn Lâm Mạc Huy mời mình đi ăn tối nhưng thấy Lâm Mạc Huy có chuyện quan trọng nên cô ấy cũng không ép
Một mình về nhà buồn chán thì nhận được tin nhắn của một cô bạn gái. "Hạ Tuyết, cậu không đi nhảy hả? Có nhiều anh chàng đẹp trai lắm đó!" Nếu là trước kia Hạ Vũ Tuyết hắn phải ra ngoài ngay lập tức nhưng kể từ khi quen Lâm Mạc Huy, Hạ Vũ Tuyết hoàn toàn không quan tâm đến những điều này.
Cô ấy trực tiếp đáp lại hai chữ "Không đi!" sau đó đặt điện thoại xuống, Hạ Vũ Tuyết ngồi ôm chân trên ghế sofa với vẻ chán nản.
Đang ngôi thì ông cụ Phong bước vào từ bên ngoài. Nhìn thấy cô ấy như vậy, ông cụ Phong không khỏi nở nụ cười: "Vũ Tuyết, cháu đang nghĩ gì mà ngây ngẩn cả người vậy?"
Hạ Vũ Tuyết đang nghĩ về Lâm Mạc Huy nên khi nghe những gì ông nội nói, hai má của cô ấy bằng ửng hồng lên. "Ông ơi, cháu đang đợi ông cùng ăn cơm đó." "Nếu ông không trở lại, chắc cháu gái của ông sẽ chết đói mat!"
Hạ Vũ Tuyết kéo ông cụ Phong làm nũng Ông ấy bật cười nói: "Được rồi, cháu muốn ăn gì? Ông nội dân châu đi ăn
Nửa giờ sau Hạ Vũ Tuyết nam tay ông cụ Phong đi đến một nhà hàng tây tương đối cao cấp trong thành phố
Ông ấy nhìn Hạ Vũ Tuyết không nói nên lời: "Ôi, Vũ Tuyết chúng ta có thể ăn thử mà người bình thường có thể ăn được không?" "Thứ này ông không ăn được!"
Hạ Vũ Tuyết làm nũng: "Ông ơi, nhưng mà cháu muốn ăn cơ"
Ông ấy thật sự bất lực đối với đứa cháu gái này. Hai người tìm một chỗ bên cửa sổ và ngôi xuống.
Vào lúc này một người ở đăng xa nhìn thấy Hạ Vũ Tuyết, sắc mặt của anh ta đột nhiên thay đổi.
Người này là Ngô Tân Bình và anh ta đang ngồi ở bàn bên ngoài với một cô gái.
Ngồi đối diện với anh ta là Ngô Phi Điệp và một người nước ngoài tóc vàng.
Người nước ngoài kia cao ráo, đẹp trai đã thu hút cô gái bên cạnh Ngô Tân Bình khiến cô ta luôn lặng lẽ quan sát anh ta.
Nếu Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây ở đây, họ chắc chắn sẽ nhận ra người nước ngoài này là Peter. Peter là bạn trai của Thăng Bình và Thăng Bình là bạn thân nhất của Hứa Thanh Mây. Khi đó Thăng Bình từ nước ngoài trở về đã dẫn theo Peter và gặp Hứa Thanh Mây rồi liên tục khoe khoang mọi thứ
Peter muốn kết giao với Hứa Thanh Mây nên liên tục nói dối mình là lãnh đạo cấp cao của nhiều tập đoàn và sống ở những khu biệt thự sang trọng. Sau đó lời nói dối đã được phơi bày, Peter này chỉ là một giáo viên nước ngoài tại một trường mẫu giáo song ngữ mà thôi.
Vì chuyện đó mà Thăng Bình và Peter chia tay ngay lập tức. Thật không ngờ thế giới nhỏ bé như vậy, Peter lại kết nối với Ngô Phi Điệp.
Bữa ăn hôm nay là do Ngô Phi Điệp sắp xếp, cô ta muốn đưa Peter đến gặp Ngô Tân Bình trước để Ngô Tân Bình cho cô ta một số ý kiến.
Ngô Phi Điệp dựa vào Peter, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. "Em trai, thấy tầm nhìn của chị thế nào? Anh rể của em ổn chứ?"
Ngô Phi Điệp đặc thăng và kiêu ngạo nói.
Ngô Tân Bình kích động nhìn Peter: "Không tệ, không tệ. “Tốt hơn nhiều so với mấy kẻ vô dụng khác.
Ngô Phi Điệp đương nhiên biết Ngô Tân Bình nói kẻ vô dụng ở đây chính là Lâm Mạc Huy.
Cô ta càng thêm tự đắc: "Đương nhiên, còn không nhìn lại xem con người của anh ta đứng ở đâu chứ? Tên khốn kia làm sao có thể so sánh được với anh ấy. Mà chị ta cũng thật xứng đáng với loại vô dụng đó!" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Ngô Tân Bình bật cười, lập tức nhìn Peter. "Peter, nghe nói anh là lãnh đạo cấp cao thuộc tập đoàn Hoàng Thị ư?" Peter ngạo nghễ gật đầu: "Đúng vậy, tôi mới từ nước ngoài trở về. "Tập đoàn Hoàng Thị đã thuê tôi làm cố vấn ngoại giao và sau đó tôi được thăng chức làm giám đốc dự án. Tháng sau tôi có thể được thăng chức tổng giám đốc rồi!" “Như anh đã biết, mối quan hệ cá nhân của tôi và anh Hoàng vẫn tốt."
Ngô Tân Bình vui mừng khôn xiết.
Anh ta đã trở lại lâu như vậy nên cũng có tìm hiểu về tình hình của thành phố Hải Tân.
Hoàng Vĩnh Phong mặc dù kém xa Nam Bá Lộc nhưng vẫn danh dự được xếp là nhân vật số hai ở thành phố Hải Tân.
Không ai trong mười gia tộc lớn có thể so sánh với Hoàng Vĩnh Phong.
Tất nhiên giữa Tổng Lan Ngọc và Hoàng Vĩnh Phong cũng có một số khoảng trống đẳng cấp nhất định.
Ngô Tân Bình sau lần bị Tổng Lan Ngọc cảnh cáo đã ôm một mối hận trong lòng. Anh ta biết rất rõ rằng với thực lực của mình thì không có cách nào báo thù được Tổng Lan Ngọc nhưng bây giờ nhìn thấy
Peter, hy vọng đó đột nhiên trỗi dậy trong lòng.
Nếu có thể nhận được sự hỗ trợ của tập đoàn Hoàng Thị để đối phó với Tổng Lan Ngọc thì chẳng phải là anh ta sẽ có thể bao thù sao?
Nghĩ đến đây Ngô Tân Bình càng cảm thấy vui mừng. Anh ta đến gần Peter hỏi: "Anh rể, nhìn em xem có thích hợp gia nhập tập đoàn Hoàng Thị không?"
Sắc mặt của Peter có chút thay đổi, anh ta chỉ là một kẻ dối trả. Làm sao có thể cất nhắc ai vào tập đoàn Hoàng Thị chứ? Tuy nhiên anh ta lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nhẹ nhàng nói: Tân Bình, em từ nước ngoài trở về, năng lực thì không có gì phải nghi ngờ cả "Tiến vào tập đoàn Hoàng Thị hắn là không có vấn đề gì. Ngô Tân Bình vui mừng khôn xiết: "Anh rể, vậy anh có thể giúp em thu xếp gia nhập tập đoàn Hoàng Thị không?"
Peter lắc đầu nói: "Tân Bình, tôi không thể giúp cậu thu xếp bây giờ. “Như cậu biết đấy, bây giờ tôi chỉ là giám đốc dự án. Nếu tôi sắp xếp cậu vào làm bây giờ thì cũng chỉ làm thư ký bên cạnh tôi mà thôi." "Nhưng nếu tháng sau tôi được thăng chức tổng giám đốc, thì sau đó cậu có thể được sắp xếp trực tiếp trở thành giám đốc dự án. Cậu hiểu ý tôi không?"
Ngô Tân Bình vui mừng khôn xiết, nếu có thể làm giám đốc dự án trong tập đoàn Hoàng Thị thì nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn bố mình. "Em hiểu, em hiểu" "Anh rể, anh thật là chu đảo quá
Ngô Tân Bình tâng bốc anh ta lên với tâm trạng vô cùng hạnh phúc.
Peter cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may Ngô Tân Bình là kẻ đầu óc đơn giản.
Peter nhấp một ngụm rượu và giả vờ thản nhiên nói: "Tôi nghe chị gái cậu nói, cậu vẫn sống ở dinh thự Thịnh Vượng à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.