Chương trước
Chương sau
Từ cổ trùng ở hồ nước trong khu biệt thự, đến cổ trùng trong người bạn thân nhất của Tổng Lan Ngọc. Lâm Mạc Huy phát hiện ra rằng tại thành phố Hải Tân đã có một nhóm người từ khu vực Miêu Cương tụ tập. Hơn nữa nhóm người này còn chia thành nhiều nhóm.
Họ đang tìm ai đó, Lâm Mạc Huy ban đầu nghi ngờ người họ tìm là Ngọc Mạn.
Chỉ là Lâm Mạc Huy không biết những người này cùng tìm Ngọc Mạn làm cái gì cho nên chỉ có thể điều tra rõ ràng tình huống rồi mới nói.
Về phần Ngọc Mạn, Lâm Mạc Huy đã để cô ta lại trong khu biệt thự Đảo Xanh để cô ta được an toàn tuyệt đối.
Lâm Mạc Huy đã đưa Hạ Vũ Tuyết vào thăm khám trường hợp đầu tiên.
Trường hợp này là ở một bệnh viện gần đó
Nhờ có Hạ Vũ Tuyết đi theo, Lâm Mạc Huy đã gặp bệnh nhân một cách suôn sẻ.
Bệnh nhân này nằm ở khu biệt lập, khuôn mặt bị sưng phù nề, mọi đường nét trên khuôn mặt như bị phồng lên trông hơi đáng sợ
Người đưa họ đến đây là một giám đốc bộ phận khoảng ba mươi tuổi, anh ta ngôi vào vị trí giám đốc bộ phận được đánh giả là trẻ và có triển vọng tốt.
Vì vậy tâm thế của người này cũng cũng tràn đầy kiêu ngạo, ảnh mặt chủ yếu nhìn về phía Hạ Vũ Tuyết, căn bản cũng không thèm để mắt tới Lâm Mạc Huy nhiều. "Bệnh viện đã kiểm tra nhưng không thể tìm thấy gì. Bệnh nhân gặp nạn vào khoảng hai giờ đêm. "Chúng tôi đã dùng nhiều phương pháp nhưng không thể giúp anh ấy giảm bớt nỗi đau". "Tôi đã hỏi ý kiến người cố vấn của mình là viện trưởng Triệu Hiền ở Hải Phòng nhưng ông ấy cũng không có biện pháp nào vào lúc này." "Nhân tiện có có biết viện trưởng Triệu Hiền không?"
Giám đốc bộ phận giới thiệu, trong khi đang quan sát Hạ Vũ Tuyết.
Anh ta nói tới viện trưởng Triệu Hiền là một bác sĩ nổi tiếng ở Hải Phòng. Giám đốc bộ phận này thường tự hào về người thầy của mình
Hạ Vũ Tuyết nghe thấy ý nghĩa trong giọng điệu của anh ta, liền cong mỗi nói: "Triệu Hiền?" "Ồ, tôi nhớ rồi, năm trước ông ấy đã tới thăm ông nội tôi. Điều đã tới ba lần nhưng ông tôi không có ở nhà." Giám đốc bộ phận mở to hai mặt, vẻ mặt không tin: "Cô gái này, cô... cô đang nói cái gì vậy?" "Thầy của tôi chính là Thái Sơn Bắc Đẩu của ngành y mà lại đến thăm ông nội của cô ư? Chỉ cần ông ấy nói muốn đến thành phố Hải Tân thì không biết sẽ có bao nhiêu người muốn tới thăm ông ấy!"
Hạ Vũ Tuyết chế nhạo nói: "Thật sao? Vậy anh đi hỏi ông ta xem có muốn để ông cụ Phong từ thành phố Hải Tân đến thăm ông ta không?"
Giám đốc bộ phận bĩu môi nói: "Ông cụ Phong là ai?"
Vừa nói xong vẻ mặt của anh ta liền thay đổi: "Gì..gì cơ? Cô đang nói về ông cụ Phong ư?"
Hạ Vũ Tuyết nói: "Anh nghĩ sao?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Vẻ mặt của giám đốc bộ phận nhất thời thay đổi, nhìn Hạ Vũ Tuyết nhìn chăm chăm hồi lâu mới thận trọng nói: "Cô cô là cháu gái của ông cụ Phong ư?"
Hạ Vũ Tuyết hỏi: " Vậy theo anh là gì?"
Giám đốc bộ phận đột nhiên nhớ tới vừa rồi ở sân gọi người điện thoại nói nhất định phải đối xử tốt với hai người này.
Viện trưởng tốt với người khác từ khi nào vậy? Trừ khi bên kia có hậu thuận lớn
Sau khi ngầm nghĩ lại ông cụ Phong với cái tên Hạ Vũ Tuyết này, anh ta đã cảm thấy lòng dạ rối bời. Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là cháu gái của ông cụ Phong. Sắc mặt của giám đốc bộ phận đột nhiên đỏ bừng.
Mặc dù Triệu Hiền nổi tiếng nhưng so với ông cụ Phong thì chính là một đẳng cấp khác nên việc Triệu Hiền đến thăm ông cụ Phong cũng là một điều chính đáng.
Vừa rồi nghĩ đến việc mình thể hiện trước mặt cháu gái của ông cụ Phong, anh ta cảm thấy rất xấu hổ. "Cô Hạ Vũ Tuyết, thực xin lỗi, tôi... tôi không biết cô là cháu gái của ông cụ Phong. "Vừa rồi có gì xúc phạm mong cô thứ lỗi. Tôi có thể giúp gì cho cô không?
Giám đốc bộ phận nhanh chóng nói.
Hạ Vũ Tuyết xua tay: "Được rồi, anh có thể ra ngoài " "Chúng tôi ở đây để chữa trị cho bệnh nhân, không phải để nghe lời khoe khoang của anh." Giám đốc bộ phận đỏ bừng mặt, cuối cùng cũng phải lui ra.
Đứng ở cửa, vẻ mặt anh ta phần uất: "Chữa khỏi bệnh? Tôi muốn xem hai người có cái tài cán gì mà cứu anh ta. Nếu không chữa được thì mặt mũi của Hạ Thành Phong cũng chả là cái thá gì nữa rồi."
Lâm Mạc Huy từ đầu đến cuối đều không để ý tới giám đốc bộ phận mà chỉ quan sát bệnh nhân.
Hạ Vũ Tuyết đi theo và nói nhỏ: "Anh Huy, anh tìm được gì chưa?"
Lâm Mạc Huy gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Quay đầu đi, đừng nhìn.
Hạ Vũ Tuyết nói một cách kỳ lạ "Tại sao?" Lâm Mạc Huy: "Cứ làm như lời tôi nói "
Hạ Vũ Tuyết bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn quay đầu lại. Lâm Mạc Huy lấy ra ba cây kim bạc, duỗi tay ấn vào ngực và bụng bệnh nhân.
Dưới sức ẩn của anh, làn da dưới cây kim như chứa nước, không ngừng rỉ ra. Lâm Mạc Huy không với hạ kim mà vẫn chậm rãi ẩn vào cơ thể người đó.
Ấn trong gần ba phút thì vai của người đó đột nhiên cử động
Lâm Mạc Huy nhanh chóng hạ kim xuống, đồng thời khóa vị trí bằng ba cây kim bạc.
Anh thấy da thịt ở chỗ cây kim nổi lên một cái như thể có thứ gì đó sắp lao ra ngoài. này.
Lâm Mạc Huy vươn tay ấn xuống rồi đột ngột cầm lấy thứ
Sau đó anh lấy ra bảy cây kim bạc và tăng gấp đôi phạm vi châm xuống.
Cuối cùng thứ đó cũng đã ngừng động đậy.
Lâm Mạc Huy lấy ra một con dao găm, nhẹ nhàng cầm lấy rồi rạch vào mảnh da đó, mủ và máu không ngừng chảy ra. Dưới lớp da này dường như không có gì cả, thân xác nằm đây chỉ giống như một cái vỏ rỗng mà thôi.
Bên trong cải xác rồng này có một thứ giống như một con bạch tuộc, được đóng đinh chắc chắn bởi một vài chiếc kim bạc Lâm Mạc Huy dùng dao găm đâm vào con bạch tuộc và trực tiếp lấy nó ra.
Các xúc tu của loài bạch tuộc này rất dài. Mặc dù trông nó không lớn nhưng mỗi xúc tu đều dài hơn một mét. Khi con bạch tuộc chui ra, vết thương của người đàn ông bắt đầu xì hơi như thể một quả bóng bay bị thủng một lỗ
Làn da của người này dần dần hồi phục, vết sưng tấy nhanh chóng biến mất như thể anh ta chưa từng bị bệnh gì. Khi chút khí cuối cùng được tổng ra ngoài, vết thương kia lại bắt đầu rỉ máu.
Lâm Mạc Huy nhìn máu chảy một hồi, lúc đầu máu có chút đen nhưng về sau chuyển sang màu đỏ tươi, sau đó cầm máu.
Anh cho con bạch tuộc vào lọ sử, quay đầu lại nói: "Được rồi, anh có thể xoay chuyển nó
Hạ Vũ Tuyết quay đầu lại và liếc nhìn bệnh nhân, vừa nhìn đã cảm thấy choáng váng. "Này anh Mạc Huy, bệnh nhân này liệu có sao không đó? Anh đã chữa khỏi cho anh ta rồi u
Lâm Mạc Huy xua tay nói: "Khỏi rồi. Tuy nhiên anh ta vẫn cần phải nghỉ ngơi một thời gian nữa thì mới có thể để hồi sức.
Cô gọi bác sĩ vào bằng bỏ vết thương cho anh ta trước đi. Tôi sẽ viết đơn thuốc và cho anh ta uống ba liều theo đơn thuốc Hạ Vũ Tuyết tỏ vẻ ngưỡng mộ, ngay lập tức mở cửa gọi bác sĩ. Thấy không có người đứng ngoài cửa, cô ấy đi một vòng hàng tới góc hành lang thì thấy giám đốc bộ phận đang nói chuyện với vài người. "Hai người đó cứ đuổi tôi đi và nói muốn chữa bệnh cho bệnh nhân. Tôi không biết tình huống thế nào nên mới gọi cho mọi người để báo cáo. Suy cho cùng thì hai người đó cũng không phải là bác sĩ của bệnh viện chúng ta. Nếu có chuyện gì xảy ra, bệnh viện chúng ta cũng không chịu được trách nhiệm!"
Giám đốc bộ phận nhanh nhảu nói.
Người phụ nữ đi đầu trông có vẻ khá bức xúc: "Làm sao có chuyện này chứ? Bệnh tình của chồng tôi đã trở nên như thế rồi mà hai người họ lại còn vào quấy rầy. Nếu có bất cứ sơ suất gi tôi sẽ không tha cho mấy người đâu."
Giám đốc bộ phận xua tay: "Chuyện này tôi không quản được. Hai người này là do chủ nhiệm sắp xếp, tôi cũng không ngăn cản được. Điều này cũng đã từng xảy ra trước đây. Một số trường hợp đặc biệt sẽ được đưa đi nghiên cứu “Cô cứ qua đó xem trước tình hình đi.
Người phụ nữ tức giận nói: "Cái gì? Họ dám dùng chồng tôi làm vật thí nghiệm? Bọn họ thật sự muốn muốn hại chồng tôi hay sao? Tôi phải giết chết bọn họ "
Hai người phía sau cũng tức giận hét lên: "Nếu bố có chuyện gì thì chúng ta sẽ đánh nhau với bọn chúng!" "Đi, đi xem một chút!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.