Phương Như Nguyệt nóng nảy. "Thanh Mây, con... Sao con có thể như vậy?" "Bây giờ không phải là vấn đề có tiền hay không, mấu chốt là em họ con, thằng bé không thể ngồi tù. "Thằng bé là sinh viên hàng đầu từ nước ngoài về. Nếu thăng bé ngồi tù, thế... Thế thì cả đời nó xong rồi!" Hứa Thanh Tuyết cười ha ha một tiếng: "Mẹ, mẹ nói đùa sao?" "Sao con nghe bảo, Tân Bình ở nước ngoài không lên đại "Sinh viên hàng đầu? Sinh viên hàng đầu mà chỉ tốt nghiệp học!" trung học à?" "Ha ha ha, lần đầu tiên con nghe nói có loại sinh viên hàng đầu kiểu này á!"
Phương Như Nguyệt sắc mặt ửng hồng, trong lúc nhất thời cũng không nói ra lời.
Phương Như Linh thở dài nói: "Ôi, thật ra thì lúc Tân Bình đi học, thành tích không hề kém." "Chính là kì thi cuối cùng có chút sai sót, cho nên mới không học lên." "Đứa nhỏ này, đầu óc rất thông minh!"
Phương Như Nguyệt gật đầu liên tục: "Đúng vậy, mẹ có thể nhìn ra "Bất kể như thế nào, Tân Bình cũng là em họ của con." "Thanh Mây, con phải gì cách gì đi!" Hứa Thanh Mây bực tức nói: "Con nghĩ cách gì?" "Mẹ, mẹ nói con nghe, con có thể làm sao?" "Chi ra mười tỉ rưỡi?" "Có phải bị bệnh hay không a?" "Tối hôm qua nói năm tỉ sáu, các người mảng đuổi người ta đi. Bây giờ lên đến mười tỉ rưỡi?" "Mẹ cho là tiền nhà mình là do gió thổi tới à? Năm tỉ sáu thì không được nhưng kiểu gì cũng phải đưa cho người ta mười ti
Phương Như Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167234/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.