Mặt thấy Ngô Tân Bình bị dẫn lên xe, Phương Như Nguyệt nhất thời nữ nở khóc lớn lên. "Thanh Mây, Thanh Mây, con mau cứu em họ con đi!" Hứa Thanh Máy sắc mặt xanh mét: "Mẹ, mẹ nói cho con nghe, sao con cứu được nó đây?"
Phương Như Nguyệt vội la lên: "Con quen biết nhiều người như vậy, chắc chắn. Chắc chắn có một ít người làm lớn "Con năn nỉ bọn họ giúp đỡ một tay đi...
Hứa Thanh Máy bị chọc tức: "Mẹ, đầu óc mẹ có bệnh không?" "Bây giờ người bị thương cũng sắp chết rồi, mẹ cho là đây là chuyện nhỏ sao?" "Nếu như đối phương chết, cậu ta không bằng lái mà dám lái xe, chạy xe tốc độ cao gây tai nạn chết người, mẹ có biết kết quả là gì không?" "Ai cứu được cậu ta chứ?"
Phương Như Nguyệt luống cuống: "Vậy... Vậy làm sao bây giờ đây?" "Đây là con trai của dì Hai con đó!" "Nếu thắng bé xảy ra chuyện gì thì không phải là lấy mạng của dì Hai hay sao?" Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Khi đó con chẳng nói mãi với mẹ còn gì, đừng cho cậu ta mượn xe. "Hết lần này tới lần khác mẹ không nghe, con còn có biện pháp gì?"
Phương Như Nguyệt vội la lên: "Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?" "Bây giờ mẩu chốt nhất, là nghĩ biện pháp cứu người Hứa Thanh Máy trực tiếp khoát tay: "Con không làm được!" "Mẹ muốn cứu thì mẹ nghĩ cách đi
Phương Như Nguyệt giận đến phát run, cuối cùng trợn trắng mắt, ngắt đi.
Hứa Thanh Mây hốt hoảng: "Mẹ, mẹ, mẹ sao thế?"
Mấy người lại đưa Phương Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167223/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.