Hứa Đình Hùng cũng coi như là đối xử với Phương Như
Nguyệt không tệ, nhớ tới lòng tốt của Phương Như Linh năm đó, ông ta càng nhẫn nhịn hơn nữa với Ngô Phi Điệp Ngô Tấn Bình. Nhưng lần này lời của Ngô Phi Điệp, coi như là hoàn toàn chọc giận Hứa Đình Hùng
Hứa Đình Hùng trực tiếp vỗ bàn nói: "Im miệng cho tôi!" "Tôi nói cho bà hay, chuyện này, tôi thật đúng là không nhịn được." "Nếu bà còn che chở cho con bé nữa thì bà với con bé hai dì cháu các người cùng nhau cút đi!" "Bây giờ lập tức thu dọn đồ đạc, cút ra khỏi nhà họ Hứa chúng tôi!"
Phương Như Nguyệt tức đến đỏ mắt, nhưng lần này, bà ta thật không dám nói gì.
Mặc dù bình thường bà ta cũng rất hay gây hấn nhưng một khi Hứa Đinh Hùng nổi giận lên, thì sẽ mặc kệ cả người nhà
Nếu thật sự gây nữa, nói không chừng bà ta cũng bị đuổi ra ngoài mất.
Ngô Phi Điệp luống cuống, cô ta vốn là muốn trông cậy vào Phương Như Nguyệt làm chỗ dựa cho mình.
Không nghĩ tới lại chọc giận luôn cả Hứa Đình Hùng, dì cũng không còn tác dụng nữa.
Trong lòng Hứa Thanh Mây có loại cảm giác rất hả hệ.
Hứa Đình Hùng lần này nổi giận, phát ra dùm cô tất cả những oán khí mà cô phải nhẫn nhịn trong khoảng thời gian này.
Phương Như Nguyệt thấp giọng nói "Phi Điệp, chúng ta đi vào nhà "Nào, đừng khóc. "Một chút chuyện nhỏ mà thôi, cần gì phải khóc đâu, đi thôi, đi thôi, đi thôi" Ngô Phi Điệp thuận thế đi theo Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167220/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.