Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Máy đang ăn điểm tâm sáng, Ngô Phi Điệp thở phì phò từ bên ngoài chạy trở lại. "Lâm Mạc Huy, anh có phải bị bệnh hay không thế?" "Ba người bạn kia của tôi là lần đầu tiên đến nhà, anh liên chuốc rượu cho bọn họ say đến mức hộc máu năm viện" "Anh có biết bây giờ trước mặt mấy người bạn kia của tôi, một chút mặt mũi tôi cũng không còn nữa hay không?"
Ngô Phi Điệp vỗ bàn gầm thét.
Hứa Thanh Máy liếc cô ta một cái: "Cô còn biết mặt mũi à?" "Đó là bạn cô, không phải bạn tôi. Lần đầu tiên đến nhà tôi đã muốn chuốc rượu tôi, sao cô không hỏi tôi có muốn mặt mũi thể diện hay không?" "Ba người chung một nhóm cũng không uống thắng được chồng tôi, cô còn ở đây lớn lối quát tháo à?"
Ngô Phi Điệp thở hổn hển: "Hứa Thanh Mây, cô nói gì thế?" "Bạn tôi uống rượu cùng cô, đó là để mắt đến cô
Hứa Thanh Mây nói thắng: "Chồng tôi cùng bọn họ uống rượu, cũng là để mắt đến bọn họ!"
Ngô Phi Điệp kêu la như sấm: "Nói vớ vẩn!" "Chồng cô là cái thứ gì, có thể cùng so với bạn tôi được à?" "Anh ta chỉ là một thắng đến ở rẽ mà thôi. Những người bạn kia của tôi, ai cũng có tiền có thể." "Một tên rác rưởi vô dụng như anh ta có tư cách gì cùng bạn tôi uống rượu!"
Lâm Mạc Huy nhìn cũng lười nhìn cô ta một cái. Hứa
Thanh Mây chậm rãi nói: "Xin lỗi, ở trên giấy tờ nhà đất này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167218/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.