Chương trước
Chương sau
Tổng giám đốc Vương đứng chết lặng. Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ đến đứa con trai của chính mình lại có gian dịu với tình nhân của mình.
Ông ta thất thần nhìn sang Vương Hoàng Minh: “Hoàng Minh, điều anh ta nói có phải sự thật không?” Vương Hoàng Minh cúi gằm mặt, không dám đối mặt với bố mình.
Tổng giám đốc Vương dường như máu nóng dồn dập sôi lên đỉnh đầu, đã một cước vào người Vương Hoàng Minh, chửi âm lên: "Mày là thắng bất hiếu!" "Mày..... Sao mày có thể làm ra cái loại chuyện như thế?” Ông ta còn chưa kịp nói hết, bà Vương đã từ phía sau chạy tới, tát thẳng vào mặt ông ta hai cái. “Lão già bất nhân, ông còn có biết xấu hổ hay không, sao ông có thể bao nuôi một con đàn bà khác ở ngoài cơ chứ!
Tổng giám đốc Vương biến sắc, chuyện ông ta nuôi dưỡng nhân tình bên ngoài, mụ vợ của ông không hề hay biết.
Ngay lập tức, một số người trong phòng náo loạn hẳn lên, tình huống này rối loạn không tả được.
Ngô Cửu Xuyên cùng đám người ngồi ở đây, tất cả đều trong tình trạng vô cùng xấu hổ.
Nếu bình thường gặp tình huống như này, bọn họ còn cảm thấy giống trò cười.
Nhưng hiện tại bọn họ cười không nổi.
Sự việc lần này, bọn họ cũng có chút liên quan trong đó, không ai trốn tránh được.
Hứa Đình Hùng tức giận quát lớn: "Vương Hoàng Minh, cậu vốn dĩ là người như thế sao?" "Quả thực tôi có mặt như mù, nghĩ thế nào mà định giải Thanh Máy cho cậu cơ chứ!” "Tôi nói cho các người hay, hôn sự của Thanh Mây và nhà các người sẽ không còn khả năng xảy ra đâu!"
Hổ Đông An bĩu môi: “Ôi, lão già bất nhân kia, bây giờ ông mới nói không đồng ý sao?" "Ngay từ đầu, thái độ của ông như thế nào chứ?" “Ông thật sự mong có hôn sự này!
Hứa Đình Hùng xấu hổ. “Tôi.... Lúc trước là do tôi không biết cậu ta là người như thế nào thôi!” “Nếu lúc trước tôi biết cậu ta là cái loại công tử chơi bời, lại còn là cái loại vô liêm sỉ như thế, tôi...tôi tuyệt đối sẽ không giải con gái tôi cho cậu ta!”
Hồ Đông An cười lạnh: "Lời ông nói nghe dễ quá nhỉ!” “Nếu ông thực sự yêu thương con gái mình, tại sao lúc trước ông không điều tra về con người thật của Vương Hoàng Minh chứ?” “Thậm chí ông còn chẳng biết con người của anh ta như thế nào, lập tức ép bức con gái mình gả cho anh ta, đúng không?” "Toi nay nếu bữa tiệc này thành công, chẳng phải ông đã tự mình hại chết con gái hay sao?”
Sắc mặt Hứa Đình Hùng đỏ lên. "Tôi... Tôi thật sự không biết gì hết. “Nếu tôi biết chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không làm việc ấy! Hổ Đông An: "Không biết sao? Tại sao ông không đi điều tra một chút chứ?" “Hừ, ông nghĩ tôi không biết con người của ông như thế nào sao?” “Thấy nhà họ Vương có tiền, biết bọn họ ở khu Đảo Xanh, thế nên ông vốn dĩ chỉ đặt tâm tư vào chuyện đó thôi." “Còn về tên Vương Hoàng Minh rốt cuộc là người như thế nào, ông đã từng quan tâm đến chưa?" "Vốn đi ông chỉ muốn đem đứa con gái của mình để làm bàn đạp leo lên sự xa hoa phú quý của mình, ông không bao giờ lo lắng về cảm nhận của cô ấy, lo lắng về hạnh phúc của cô ay!" “Ông làm người như thế, thái độ của ông không xứng với người làm cha chút nào!"
Sắc mặt Hứa Đình Hùng liên tục đỏ lên, cúi gằm mặt không nói được câu nào.
Từng câu từng chữ Hổ Đông An nói, ông ta không thể phản bác lại được!
Bởi vì, ngay từ đầu ông ta đúng là chỉ nhằm vào tài sản nhà họ Vương, vốn dĩ không quan tâm nhiều về chuyện Vương Hoàng Minh là người như thế nào cả.
Phương Như Nguyệt run rẩy nói: "Anh... Anh An, anh nói đúng, chúng tôi đã sai rồi.” “Anh... Anh có thể giúp chúng tôi hay không, hãy cứu lấy đứa con gái của chúng tôi với. “Bây giờ Thanh Tuyết đang bị trói lại, tôi xin anh, anh cứu con bé được không... Hứa Đình Hùng cũng nhìn Hổ Đông An với vẻ mặt cầu xin giúp đỡ.
Hồ Đông An bĩu mỗi: "Cứu cô ta sao?" “Tại sao phải cứu?” “Con mẹ nó, tôi hận không thể giết chết con ả đấy, dựa vào đầu tôi phải cứu cô ta?” “Mẹ kiếp, đầu óc ông bà có bệnh à?”
Phương Như Nguyệt xấu hổ, không dám tranh luận với Hồ
Đông An nữa. Bà ta chỉ có thể nhìn về phía Lâm Mạc Huy, hạ giọng nói: “Lâm Mạc Huy, cậu đi cứu Thanh Tuyết về đi. “Dù sao con bé cũng là người nhà của cậu, là em gái của
Thanh Máy mà "Cậu cũng không thể trơ mặt đứng nhìn con bé chết như vậy được!" “Nếu như thế, Thanh Mây sẽ ân hận cả đời, cậu không thể để Thanh Mây áy náy cả đời đúng không?" Khuôn mặt Lâm Mạc Huy lạnh như băng, không nói câu nào.
Hồ Đông An mở miệng mảng: "Bà đúng là người phụ nữ chanh chua, thật đúng là không biết xấu hổ. “Bà còn mặt mũi đi cầu xin anh Lâm sao? “Bà có biết rốt cuộc con gái bà cùng với con rể bà đã làm ra chuyện gì không?" Phương Như Nguyệt run run nói: “Tôi biết chúng nó có chút không hài lòng với Lâm Mạc Huy, chúng nó...chúng nó quả thực có lỗi với Lâm Mạc Huy “Nhưng, chuyện này.... Chuyện này không đến nỗi phải chết. “Đều là người một nhà cả, có những chuyện ồn ào nhưng vì máu mủ tình thâm cũng nên bỏ qua, dù sao cũng là người thân ca!" Hồ Đông An tức giận nói: "Bỏ qua cái mông ấy!” “Người một nhà tranh chấp ầm ĩ, đó là không sai. “Mẹ kiếp, chính là bỏ thuốc độc vào trong cơm của anh Lâm, gây ra vụ tai nạn xe, muốn hại hết anh Lâm, con mẹ nó cái này cũng được tính chỉ là tranh chấp ầm ĩ thôi sao?"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt sững sờ, bọn họ đều không biết có những chuyện đó đã xảy ra. Hứa Đình Hùng vội la lên: “Anh An, anh... Anh không nói đùa chứ?” “Hoàng Kiến Đình và Thanh Tuyết sao có thể làm loại chuyện như vậy được?” “Hai đứa chúng nó là người lương thiện
Hổ Đông An tức giận măng tiếp: “Con mẹ nó, lòng dạ lương thiên urê "Hai người bạn đã làm những gì, ông hãy đi hỏi tên họ Vương kia, hoặc đi hỏi cải lão già bất nhân này. “Cái thuốc kia là do chính tên họ Vương kia tự mình đưa cho bọn họ!
Hữa Đình Hùng quay sang nhìn đám Ngô Cửu Xuyên.
Sắc mặt bọn họ trầm xuống xấu hổ, Ngô Cửu Xuyên vội nói: "Này. Cái này tôi không có liên quan gì hết!" "Chủ ý này, tất cả đều do tên họ Vương kia nghĩ ra "Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết làm mọi thứ cho anh ta, còn anh ta cho bọn họ một số tiền lớn và còn cái công ty con nữa." “Chúng tôi chưa làm cái gì cả!”
Lời nói này tương đương với việc xác định mọi việc.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt suýt chút nữa ngất xỉu, bọn họ rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Lâm Mạc Huy và Hồ Đông An lại tức giận như thế.
Nhưng những chuyện mà Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết làm lần này đã vượt quá giới hạn rồi! “Mấy cái đứa nhỏ này, sao lại làm chuyện dại dột như thế chứ?" “Dù sao vẫn là người một nhà, tại sao có thể làm ra loại chuyện như vậy?” “Ôi cha, tất cả là do tên súc sinh họ Vương đó, ông ta lừa hai đứa chúng nó, bằng không sao chúng nó có thể làm ra chuyện như vậy được?” “Lâm Mạc Huy, cậu hãy mang hai đứa nó về đây, tôi sẽ đánh chết chúng nó, tôi sẽ đòi công bằng cho cậu!
Phương Như Nguyệt khóc lóc.
Hồ Đông An bĩu môi: “Hừ, mau cút đi!” “Nghĩ chúng tôi là kẻ ngu ngốc sao?” "Cái gì mà mang trở về, thế chẳng phải giúp ông bà cứu hai người họ ư?” “Các người mà đánh chết được bọn họ?" “Không bằng để thủ hạ của tên họ Vương kia giết chết bọn họ đi, thể có phải nhanh không?"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt luống cuống, vội vàng hét lên: "Này....này, như thể không thể được!" "Lâm Mạc Huy, Lâm Mạc Huy, cậu nói câu gì đi." “Thanh Tuyết với Thanh Mây là chị em ruột mà, cậu mau cứu con bé đi “Lâm Mạc Huy, tôi... tôi quỳ dập đầu xin cậu, để tôi quỳ xuống xin cậu đi mà!”
Phương Như Nguyệt nói xong, lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục trước mặt Lâm Mạc Huy.
Còn về Hứa Đình Hùng, sắc mặt ông ta xanh mét, cùng cũng quỳ theo van xin. cuối
Không còn cách khác, dù sao cũng là vì con gái ông ta, ông ta không thể không cứu được Sắc mặt Lâm Mạc Huy vẫn lạnh như băng, anh phất tay: "Hổ Đông An, dẫn bọn họ sang phòng bên cạnh
Hồ Đồng An lập tức lệnh cho thuộc hạ kéo hai người Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt rời khỏi Lúc này, trong phòng chỉ còn lại người nhà họ Vương và đám người của Ngô Cửu Xuyên.
Trò vui nhà họ Vương cơ bản đã kết thúc rồi.
Tổng giám đốc Vương trên mặt còn dính vài vết máu, sắc mặt ông ta xanh mét, cắn răng nói: "Mặc kệ thế nào đây cũng là chuyện nhà chúng tôi! “Hổ Đông An, anh thực sự thấy vui khi làm khó tôi sao?" “Tôi nói cho anh hay, tôi cũng là người nhà họ Vương đấy!” “Chủ nhân nhà họ Vương hiện tại cũng là anh trai của tôi!” “Nay anh đến nhà tôi làm loại, là đang không coi nhà họ Vương không ra gì đúng không?”
Mấy người đám Ngô Cửu Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm, có nhà họ Vương che chở, bọn họ cũng không lo lắng mấy. “Hổ Đông An, chuyện hôm nay anh đã vượt quá giới hạn rồi! "Hừ, anh thực sự nghĩ người khác gọi anh là chúa Hổ phổ Nam, thì anh có thể coi trời bằng vung sao? Anh có biết tài sản của mấy người chúng tôi hợp lại, ít nhất cũng phải lên đến hàng chục tỷ hay không?” "Như loại mấy tên nhãi các anh hở ra là chém giết man rợ, chúng tôi chỉ cần một ngón tay có thể bóp chết các anh, các anh dựa vào cái gì mà dám đấu với chúng tôi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.