Hoàng Kiến Đình sợ tới mức run rẩy, giọng hơi run run nói: "Người anh em, rất cuộc... Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?" “Rốt cuộc tôi phạm sai lầm gì rồi, cậu phải nói ra thì tôi mới biết được chứ."
Vương Châu năm viên gạch đáp về phía cậu ta.
Hoàng Kiến Đình vội vàng né sang bên cạnh, rồi la lên: “Người anh em, cậu... Cậu muốn làm gì hả?" “Chúng ta là anh em một nhà, tôi làm sao có thể đắc tội gì với cậu được. Cậu chỉ cần nói một câu, tôi lập tức sẽ sửa lại." "Cậu... cậu không mở miệng nói gì, như thế làm sao tôi biết đường mà sửa đây...
Vương Châu vẫn không nói một tiếng nào, lại cầm lên một viên gạch khác, tiến lên dí vào cổ Hoàng Kiến Đình.
Hoàng Kiến Đình sợ tới mức thét chói tại: “Cậu... con mẹ nó cậu điên rồi?” “Cậu cho rằng ông đây sợ cậu sao?” “Ông đây liều mạng với cậu!”
Hoàng Kiến Đình gào to, dùng một quyền đấm vào mặt Vương Châu.
Vương Châu bị một cú, cũng không lùi lại bước nào, trực tiếp đập gạch vào đầu Hoàng Kiến Đình.
Hoàng Kiến Đình bị đánh đến nỗi trời đất quay cuồng, lảo đảo lùi lại phía sau vài bước.
Vương Châu thuận thế vọt lên, một cước đá vào bụng, túm lấy cổ Hoàng Kiến Đình vung bàn tay bất ngờ tát thẳng vào mặt cậu ta.
Hoàng Kiến Đình bị đánh đến nỗi mơ mơ hồ hồ, vô thức ôm lấy đầu mà tránh né. “Quỳ xuống cho tôi!”
Vương Châu nổi giận gầm lên một tiếng. Hoàng Kiến Đình hoàn toàn sợ hãi, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167180/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.