Anh Hổ gật đầu ngay lập tức: "Được thôi, cho bọn họ một bài học.” "Nào nào, nhanh đem mấy tên rùa rụt cổ này ra ngoài, toàn bộ gân tay hay gân chân gì đó cắt hết cho tôi." “Đời này, tôi muốn cho bọn họ vĩnh viễn quỳ gối ở ven đường làm ăn mày xin cơm!”
Tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường đều trở nên mơ hồ, nhiều hơn là khiếp SỢ.
Một bài học này của anh Hổ có phải là quá tàn nhẫn và cay nghiệt hay không?
Tên đội trưởng đội bảo vệ gần như là sợ hãi phát khóc, hoảng loạn quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: "Anh Hồ, anh tha cho chúng tôi đi.” "Anh Hồ, chuyện này không liên quan đến bọn tôi, bọn tôi cũng chỉ là bị tên Hoàng Kiến Đình kia lừa gạt mà thôi." "Anh Hổ, cầu xin anh cho bọn tôi một cơ hội đi, bọn tôi thật sự biết sai rồi..."
Đám người Thất Lý Quân đứng ngay đó cũng không hề lên tiếng, bây giờ mặc kệ anh Hồ có muốn làm cái gì, bọn họ tuyệt đối đều sẽ ủng hộ.
Lúc này, mọi người chỉ muốn bản thân không hề dính dáng một chút gì đến chuyện này, miễn cho anh Hổ tìm đến bọn họ gây chuyện phiền toái.
Trên thực tế, anh Hổ làm như vậy, quả thật là một hình phạt quá nặng.
Nhưng mà chuyện này lại có liên quan đến Hứa Thanh Mây và Lâm Mạc Huy, anh Hổ khẳng định phải bày ra phong thái của bản thân.
Anh ta muốn biểu đạt thái độ của mình, để cho mọi người biết, anh ta thật sự coi trọng Hứa Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167178/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.