Chương trước
Chương sau
Sau khi nghe thấy Tổng giám đốc Vương cũng rất kinh ngạc. “Cái gì?” “Cô ấy đã lấy chồng rồi sao?” “Thật xằng bậy! “Lấy chồng rồi còn đi xem mắt gì chứ?”
Tổng giám đốc Vương tức giận đến lập tức đứng lên và bỏ đi.
Hứa Đình Hùng lập tức nói: “Tổng giám đốc Vương, Tổng giám đốc Vương, ngài đừng tức giận, xin ngài nghe tôi giải thích.” “Không sai, Thanh Mây đã kết hôn, nhưng mà đó chỉ là một thằng đàn ông ở rể, anh ta chỉ là một tên vô dụng mà thôi.” “Con gái tôi không bao giờ xem anh ta ra gì, hai đứa tuy đã kết hôn được ba năm nhưng trước giờ đều không ngủ chung phòng. “Hôn nhân của hai đứa nó chỉ có như không có mà thôi.” “Anh ta là thằng đàn ông tham lam tài sản nhà tôi nên nhất quyết không chịu rời khỏi.” “Nếu không chúng tôi sớm đã tống cổ anh ta ra khỏi nhà rồi!”
Tổng giám đốc Vương vẫn cau mày: “Hừ, tôi không quan tâm chuyện ở rể của mấy người." “Nhà họ Vương của chúng tôi tuyệt đối sẽ không cưới phụ nữ đã qua một đời chồng!”
Khuôn mặt của bà Vương cũng lạnh nhạt: “Hứa Đình Hùng, ông đây là đang sỉ nhục nhà họ Phương chúng tôi sao?” “Con trai của tôi ưu tú, giỏi giang như thế mà ông lại đi giới thiệu một người đã qua một đời chồng cho nó sao?” "Sao đây, ông có phải cho rằng chúng tôi dễ nói chuyện nên dám làm xằng làm bậy phải không?” “Tôi nói cho ông biết, tính tình chồng tôi tuy tốt nhưng không có nghĩa là ông ấy không biết nổi giận." “Ông dám sỉ nhục chúng tôi đồng nghĩa là ông đang sỉ nhục một trong mười gia tộc lớn là nhà họ Vương chúng tôi, ông cứ tự mà xem xem ông có đủ bản lĩnh để đấu với chúng tôi không?”
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt bị dọa đến phát run, hai người hy vọng có thể che giấu chuyện này.
Đợi đến khi Vương Hoàng Minh lún sâu vào trong tình yêu đến không thể tự chủ thì mới nói ra sự thật. Khi ấy, Vương Hoàng Minh không nỡ từ bỏ tình yêu với Thanh Mây thì chuyện này đến cuối cùng cũng sẽ thành thôi.
Nào ngờ chuyện lại bại lộ nhanh đến thế, giờ đây hai người bọn họ chẳng biết phải làm sao cho phải.
Vào chính lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói: “Nhanh lên, Bà Dung đến rồi, nhanh chóng chuẩn bị phòng cho bà ấy. “Người bên ngoài mau chuẩn bị đón tiếp. *Giám đốc đến chưa?" "Mau kêu giám đốc đến đây, bà Dung lâu lắm mới đến đây một lần, phải đón tiếp long trọng vào.
Vợ chồng Tổng giám đốc Vương mặt liền biến sắc, ngạc nhiên hỏi: “Bà Dung sắp đến sao?" “Trời ơi, chẳng phải bà ấy đã lâu lắm rồi không ra khỏi nhà sao?" "Ây da, lần này chúng ta đến đây thật đúng lúc.” “Đi, mau ra đón tiếp và chào hỏi với bà.”
Vợ chồng Tổng giám đốc Vương nói xong liền lập tức đứng lên và đi ra ngoài, căn bản không quan tâm đến Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt.
Hai người Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt bốn mắt ngơ ngác nhìn nhau, sau đó liền cảm thấy kinh ngạc.
Bà Dung? Chẳng lẽ là người ấy mà bọn họ quen biết sao? Mẹ nuôi của Thanh Mây sao? "Hay là chúng ta đi ra ngoài xem sao?”
Phương Như Nguyệt thấp giọng hỏi. Hứa Đình Hùng gật đầu, hai người liền nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Lúc này trong sân đã ngập tràn người. Có thể đến đây uống trà đều là những người có địa vị cao và máu mặt trong thành phố Hải Tân này.
Vì thế Tổng giám đốc Vương đứng ở trong đây cũng chẳng phải nhân vật nổi bật nào.
Những người này đều đang cung kính chờ đợi trong sân.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều cảm thấy kinh ngạc trước sức ảnh hưởng quá mạnh mẽ của bà Dung.
Không lâu sau, một chiếc Rolls Royce chậm rãi tiến vào.
Giám đốc đích thân chạy ra nghênh đón và cung kính mở cửa xe.
Vợ chồng Triệu Thành Diệp xuống xe trước, vợ Triệu Thành Diệp hiện đang mang thai, khắp người bà ấy toát lên niềm hạnh phúc.
Triệu Thành Diệp dìu lấy bà Dung bước xuống xe từ phía sau xe.
Hiện trường tại đó nhất thời liền trở nên huyên náo, nhộn nhịp, mọi người đua nhau gửi lời chào hỏi đến bà Dung. “Bà Dung, lâu rồi không gặp!" “Bà Dung, sức khoẻ bà thật tốt!
Bà Dung vẫn mang vẻ mặt tươi cười, vẫy tay ra hiệu thay lời chào hỏi.
Lúc bà đi ngang qua vợ chồng Tổng giám đốc Vương, ông ấy lập tức cung kính nói: “Xin chào bà Dung.
Bà Dung cũng chỉ vẫy vẫy tay cười trừ, chẳng khác gì đối với những người khác.
Vào chính lúc này trước mặt bao nhiêu người, hai vợ chồng Hứa Đình Hùng đột nhiên tiến tới, cười rạng rỡ và nói: “Chào bà, đã lâu rồi không gặp.” "Ây da, chúng tôi cũng không biết bà sẽ đến đây. “Thanh Mây nhà chúng tôi nhớ bà lắm đấy, bây giờ tôi gọi điện cho nó qua đây thăm cụ được không?"
Tình huống này của vợ chồng Hứa Đình Hùng khiến mọi người có mặt ở đây đều tròn mắt ngạc nhiên.
Phải biết bất kỳ người nào có mặt ở đây, thân phận đều không hề đơn giản.
Hai vợ chồng Hứa Đình Hùng đột nhiên xông tới không chút phép tắc khiến mọi người cảm thấy bọn họ là người không hiểu lễ nghi.
Bọn họ và bà Dung có quan hệ gì mà dám cản đường đi của bà Dung?
Thế nhưng điều khiến họ bất ngờ chính là bà Dung chẳng những không tỏ vẻ tức giận mà còn cười niềm nở: “Ây da, hôm nay Thanh Mây không bận sao?” “Thế thì tốt qua, tôi đã lâu lắm rồi không gặp con bé.” “Con bé đang ở đâu, cách đây xa không?” “Để tôi cho tài xế qua đón con bé.” Chỉ vài câu đơn giản đã khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Bà Dung chẳng những không nổi nóng mà còn thốt ra những lời đó, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?
Vợ chồng Tổng giám đốc Vương càng trợn tròn mắt, bọn họ không thể ngờ được nhà họ Hứa lại có quan hệ như thế với bà Dung.
Hứa Đình Hùng nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người mà trong lòng đắc ý, vừa tươi cười vừa nói: “Không sao, Thanh Mây cũng đang lái xe. “Con bé đang cách đây không bao xa, tôi bây giờ kêu nó lái xe qua đây ngay.
Bà Dung gật đầu cười: “Tốt lắm, một lát kêu con bé lên lầu.
Sau khi tán gẫu vài câu, bà Dung liền đi lên lầu.
Khi vợ chồng Triệu Thành Diệp đi ngang qua bên cạnh Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt, bọn họ lễ phép chào hỏi: “Chú Hứa, dì, xin chào!”
Lúc này mọi người lại được một phen kinh ngạc.
Thân phận như Triệu Thành Diệp so với những ông chủ lớn ở đây có thể nói là hoàn toàn ngang hàng ngang sức với nhau.
Cho dù là Tổng giám đốc Vương cũng chỉ được xưng hô là ông Vương trong miệng của Triệu Thành Diệp.
Thế mà vợ chồng Hứa Đình Hùng lại được gọi là chú Hứa, dì? Cuối cùng hai nhà có quan hệ gì?
Ánh mắt mọi người nhìn vợ chồng Hứa Đình Hùng bất giác cũng thay đổi.
Ngay cả hai vợ chồng Tổng giám đốc Vương cũng một mặt kinh ngạc và kích động.
Nhìn thấy cả gia đình bà Dung đi lên lầu, vợ chồng Tổng giám đốc Vương cuống cuồng chạy qua: “Ông Hứa, ông... ông quen bà Dung sao?"
Khuôn mặt Hứa Đình Hùng tỏ vẻ đắc ý, liếc xéo ông ta một cái: “Quen biết?” “Hừ, ông Vương, câu này của ngài có chút không đúng rồi.” “Hai nhà chúng tôi kết nghĩa đẩy, ông hiểu không?" “Bà Dung rất thích Thanh Mây nhà chúng tôi, bà ấy là mẹ nuôi của Thanh Mây đấy.
Hai vợ chồng Tổng giám đốc Vương cả kinh, ông Vương ngạc nhiên hỏi: “Thật sao?" “Bà Dung, thật sự... thật sự là mẹ nuôi của Thanh Mây sao?"
Phương Như Nguyệt cười một lạnh lẽo: “Còn có thể giả sao?” “Bà Dung có một chiếc vòng ngọc, các người có biết không?” “Bà ấy đã đem chiếc vòng ngọc này tặng cho Thanh Mây!” “Bà ấy nói rằng chiếc vòng ngọc này chỉ truyền nữ, không truyền cho nam. “Trong mắt bà ấy, Thanh Mây nhà chúng tôi chẳng khác nào con gái ruột thịt!
Thiếu chút nữa vợ chồng Tổng giám đốc Vương ngất xỉu.
Chiếc vòng ngọc của bà Dung là chuyện không ai không biết trong xã hội thượng lưu ở thành phố Hải Tân này.
Chiếc vòng ngọc đó là bảo vật gia truyền của bà Dung, nó đáng giá 1050 tỷ đồng.
Nếu như chiếc vòng ngọc gia truyền này được tặng cho Hứa Thanh Mây thì hoàn toàn có thể thấy được vị trí của Hứa Thanh Mây trong lòng bà ấy.
Không phải con gái ruột, nhưng thân hơn con gái ruột.
Với lại, bà Dung chỉ có một đứa con trai, không có con gái.
Bà ấy cũng không chỉ một lần nói về nỗi đáng tiếc này, bây giờ xem ra bà ấy thật sự xem Hứa Thanh Mây như con gái ruột.
Chẳng trách khi bà ấy vừa nghe thấy tên Hứa Thanh Mây đã vui mừng niềm nở, lại còn cố tình dặn dò tài xế đi đón Hứa Thanh Mây!
Ở thành phố Hải Tân này, cho dù là Nam Bá Lộc cũng đừng hòng được hưởng thụ sự đãi ngộ này, có thể khiến bà Dung đích thân phái người đi đón
Không phải do thực lực của bà Dung lớn mạnh bao nhiêu, mấu chốt là vấn đề về thậm niên, vai về và sức ảnh hưởng tại đây.
Nam Bá Lộc là ông vua số một ở Hải Tân, nhưng ông ấy cũng phải cung kính đối với bà Dung.
Dù sao đi nữa, lúc Nam Bá Lộc lập nghiệp cũng phải nhờ đến một ít sự giúp đỡ của ông cụ Triệu. Nam Bá Lộc là người biết mang lòng cảm ơn, vì thế ông luôn thể hiện sự cảm kích đối với nhà họ Triệu.
Có thể nói, Hứa Thanh Mây là người duy nhất có thể khiến bà Dung đích thân phải người đi đón. Tầm quan trọng này còn cần phải chối cãi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.