Chương trước
Chương sau
Chu Viễn Sơn nhìn Hứa Đình Hùng thật sâu, không giận mà còn cười, chậm rãi gật đầu: "Xem ra, nhà họ Hứa đang chuẩn bị lập quỹ mới rồi?" "Haha, thật thú vị." "Tôi đợi tin tốt từ ông!"
Người nhà họ Chu lập tức rời đi.
Hứa Đình Hùng sững sờ, ông ta không ngờ rằng, Chu Viễn Sơn lập tức liền nhìn ra mục đích của ông ta.
Chỉ là việc đã đến nước này, ông ta cũng chẳng buồn quan tâm đến những việc này nữa. "Kiến Đình, con có thể tìm vài người giàu có được không." "Buổi tối con sẽ mời bọn họ một bữa cơm, cùng nhau thương lượng một chút về dự án này!"
Hứa Đình Hùng hỏi.
Hoàng Kiến Đình lập tức gật đầu: "Bố cứ yên tâm đi." "Trước đây lúc con đi làm công trình đã quen biết được rất nhiều sếp lớn." "Có điều, muốn mời bọn họ ăn cơm, xem chừng phải dùng danh nghĩa của Công ty dược phẩm Hưng Thịnhnh mời mới được." "Nếu không những sếp lớn này rất khó mời đến."
Hứa Đình Hùng gật đầu: "Được, vậy thì lấy danh nghĩa Công ty dược phẩm Hưng Thịnhnh mời đi."
Hoàng Kiến Đình mừng rỡ, lập tức lấy điện thoại ra, đi sắp xếp buổi tiệc tối.
Phía bên Hứa Đình Hùng tạm thời nhàn rỗi, trong lòng có chút khó chịu, đột nhiên nói: "Đi, chúng ta đến bệnh viện!" "Cái tên khốn kiếp Lâm Mạc Huy này, những việc này nhất định là do hắn ta bày trò sau lưng." "Hôm nay tao không dạy cho mày một bài học thì tao nuốt không trôi cục tức này!"
Hứa Thanh Tuyết chỉ sợ mọi chuyện chưa đủ rắc rối, hưng phấn nói: "Đúng, phải cho anh ta một bài học mới được!" "Anh ta ăn nhà chúng ta ở nhà chúng ta, lại cứ cả ngày chống đối nhà chúng ta hoài." "Không dạy dỗ anh ta một chút, anh ta còn huênh hoang hống hách đến đầu nữa!"
Một đám người hùng hổ đến thắng bệnh viện.
Sau khi vào phòng, phát hiện Lâm Mạc Huy không ở trong văn phòng, trong này chỉ có Hạ Vũ Tuyết.
Hứa Thanh Tuyết vẻ mặt giận dữ, tức giận quát: "Lâm Mạc Huy đâu?" "Bảo anh ta ra đây!"
Hôm nay Hứa Thanh Tuyết ở văn phòng, cả ngày cũng chưa nhìn thấy Lâm Mạc Huy, trong lòng đã sớm cảm thấy khó chịu.
Không ngờ lại có người đến gây phiền toái, cơn tức giận của cô ngay lập tức nổi lên. "Mấy người đang làm gì?"
Hạ Vũ Tuyết tức giận nói.
Hứa Thanh Tuyết nhìn lên xuống một lượt đánh giá Hạ Vũ Tuyết: "Tôi làm gì, cô có quản nổi không?" "Mau gọi Lâm Mạc Huy ra đây, nếu không tôi đập nát cái văn phòng này!"
Hạ Vũ Tuyết nhăn mày lại: "Mấy người mà cũng dám đến bệnh viện gây sự cơ à?" "Tôi cảnh cáo mấy người, cút ngay lập tức, nếu không tôi gọi bảo vệ lên bắt người." Hứa Thanh Tuyết nghe vậy giận dữ, liền tát bốp một cái lên mặt Hạ Vũ Tuyết. Hạ Vũ Tuyết ngẩn ra, cô không ngờ rằng Hứa Thanh Tuyết lại còn dám trực tiếp ra tay đánh người nữa.
Thật, Hứa Thanh Tuyết không biết gì về Hạ Vũ Tuyết.
Cô ta nhìn thấy Hạ Vũ Tuyết ở trong này, theo bản năng cảm thấy Hạ Vũ Tuyết là một y tả bình thường không có lai lịch.
Nếu không như vậy sao lại bị phải đến ngồi ở đây chả ai quan tâm thế này?
Ai mà ngờ được cái tát này đã chọc thẳng vào tổ ong vò vẽ.
Hạ Vũ Tuyết lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ lên bắt người, một nhóm bảo vệ hùng hổ xông vào.
Hứa Đình Hùng thấy tình hình không ổn, liền nói: "Mấy người làm gì, chúng tôi...
Mặc kệ lời nói của Hứa Đình Hùng, một bảo vệ đã ném ông ta xuống đất.
Những người khác cũng đều giống như vậy, lần lượt bị đè trên mặt đất không có cách nào phản kháng.
Không lâu sau, ngay cả viện trưởng cũng đến đây, dù sao, Hạ Vũ Tuyết là cháu gái ruột của ông cụ Phong.
Mà bệnh viện này, có cổ phần của ông cụ Phong!
Cháu gái ruột của cổ đông bị đánh, nếu viện trưởng mà không giải thích, ăn nói cho rõ ràng thì sau này ông ta cũng chẳng tiếp tục làm việc được nữa?
Hứa Đình Hùng cũng bị ép xuống đất, tức giận đến mức không ngừng gầm lên: " Mấy người làm gì đó?" "Tối nói cho mấy người biết, tôi là Hứa Đình Hùng, Công ty dược phẩm Hưng Thịnhnh chính là của nhà tôi." "Hôm nay, tôi chỉ tới tìm Lâm Mạc Huy, không liên quan gì đến mấy người cả." "Lập tức thả tôi ra, nếu không tôi không để yên cho mấy người đâu!"
Hiện nay Công ty dược phẩm Hưng Thịnhnh ở thành phố Tân Hải có danh tiếng rất lớn, đa phần người bình thường nghe vậy đương nhiên sẽ không dám làm gì ông ta.
Thế nhưng viện trưởng lúc này dường như lại chẳng hề nghe thấy.
Ông ta khinh thường liếc nhìn Hứa Đình Hùng một cái, giọng lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm công ty dược phẩm gì gì đó của nhà ông, đánh người là không đúng!"
Hứa Thanh Tuyết không cam lòng nói: "Cô ta chỉ là một y tá thôi, vậy mà lúc nãy lại còn khoa chân múa tay với chúng tôi, tôi tát cô ta một cái thì làm sao?" "Viện trưởng, tôi cảnh cáo ông, Công ty dược phẩm Hưng Thịnhnh chúng tôi cũng không phải dễ dây vào đâu, ông đừng có mà làm lớn việc này nếu không hậu quả tự chịu!"
Viện trưởng cười ha ha: "Công ty dược phẩm Hưng Thịnhnh?" "Tôi nhổ vào!" "Công ty dược phẩm Hưng Thịnhnh thì có là cái gì?" "Ông có biết cô ấy là ai không?" "Tôi nói cho ông biết, cô ấy Hạ Vũ Tuyết, là cháu gái ruột của ông cụ Phong Hạ Chấn Cường!" "Danh tiếng của ông cụ Phong mấy người có phải chưa từng nghe qua không? Ông là người đứng đầu giới y học ở thành phố Tân Hải!" "Đến cháu gái của ông ta mà mấy người cũng dám đánh, không phải mấy người muốn tìm chết đấy chứ?"
Những lời này vừa nói ra, tất cả những người nhà họ Hứa đều cảm thấy sững sở. Vừa rồi Hứa Thanh Tuyết đánh Hạ Vũ
Tuyết là vì cảm thấy Hạ Vũ Tuyết không có lại lịch gì.
Ai mà ngờ được, thân phận của Hạ Vũ Tuyết lại là như vậy.
Danh tiếng của ông cụ Phong, bọn họ đương nhiên đã nghe qua.
Ông là một nhân vật hàng đầu trong ngành y tế ở thành phố Tân Hải, ở Tân Hải ông có quan hệ rất rộng, có không ít quan chức cấp cao là bạn cũ của ông
Trước đây Hứa Khánh Quân từng muốn gặp mặt ông cụ Phong, đều phải đặt lịch hẹn trước mới có thể gặp được.
Mà lúc này Hứa Thanh Tuyết lại đánh cháu gái của ông cụ Phong, lần này đúng thật là đã chọc vào tổ ong vò vẽ a. "Cô ta... Cô ấy là cháu gái của ông cụ Phong?" "Thế cô ấy... Thế sao cô ấy lại ở trong này?"
Phương Như Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Cháu gái của Hạ Chấn Cường muốn đến bệnh viện nào mà chẳng được.
Sao lại đến cái bệnh viện nhỏ này, hơn nữa lại còn đặc biệt chạy đến phòng Lâm Mạc Huy?
Không ai để ý tới bà ta, viện trưởng cung kính nhìn sang Hạ Vũ Tuyết: "Cô Vũ Tuyết, cô muốn giải quyết việc này thế nào?" "Chỉ cần cô nói một câu, cho dù là báo cảnh sát hay trực tiếp đánh lại, chúng ta đều nghe theo cô!"
Hạ Vũ Tuyết sắc mặt lạnh như băng, nhìn sang phía Hứa Thanh Tuyết: "Cô muốn tôi giải quyết thế nào?"
Hứa Thanh Tuyết rùng mình sợ hãi.
Trong khoảng thời gian này, Công ty dược phẩm Hưng Thịnhnh phát triển rất tốt, Hứa
Thanh Tuyết vô cùng kiêu ngạo, phô trương thanh thế ra ngoài, lại sẵn bản tính kiêu ngạo độc đoán.
Cho nên vừa nãy cô ta mới trực tiếp ra tay đánh người.
Nhưng cô ta không rằng mình lại động phải một cây đinh cứng như vậy "Cô Vũ Tuyết, xin lỗi, tôi... Tôi thật sự không biết thân phận của cô." "Cô bao dung tha cho tôi một lần đi, sau này tôi không dám làm như thế Hứa Thanh Tuyết nói, giọng run rẩy
Hạ Vũ Tuyết âm thanh lạnh lùng nói: "Nói như vậy, nghĩa là cô biết thân phận của tôi rồi nên mới xin lỗi." "Nếu tôi không có thân phận thế này, chỉ là một người bình thường, vậy thì cái tát này có phải là phải chịu vô ích rồi không?”
Hứa Thanh Tuyết run run nói: "Tôi... Tôi không có ý này... "Cô Vũ Tuyết, thật sự rất xin lỗi, tôi không dám nữa đâu...
Hạ Vũ Tuyết lạnh giọng nói: "Xin lỗi như vậy, không đủ!" "Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn nghe lời xin lỗi của cô." "Viện trưởng, báo cảnh sát đi!"
Hứa Thanh Tuyết sợ ngây người, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vội vàng nói: "Cô Vũ Tuyết, cô Vũ Tuyết, có chuyện gì từ từ nói." "Quan hệ giữa Công ty dược phẩm Hưng Thịnhnh và Tập đoàn Phước Nguyên cũng không tồi, cô cần gì phải vì chuyện nhỏ này mà làm lớn chuyện đâu cơ chứ." "Cô Vũ Tuyết, cô làm như vậy sẽ khiến công ty hai nhà mất đi cơ hội hợp tác làm ăn đấy!"
Hạ Vũ Tuyết cười lạnh: "Vậy sao?" "Đây là do ông nói đấy nhé!" "Vậy bây giờ tôi gọi điện cho chú Minh, nói cho chú ấy biết, Công ty dược phẩm Hưng Thịnh không muốn hợp tác cùng với Tập đoàn Phước Nguyên nữa rồi!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt suýt bị dọa tè ra quần.
Hiện tại Trần Phước Nguyên đang phụ trách việc phân phối các nguồn lực y tế ở thành phố Tân Hải, Công ty dược phẩm Hưng Thịnh cũng hoàn toàn phụ thuộc vào Trần Phước Nguyên.
Vừa rồi ông nói như vậy cũng chỉ muốn hù dọa Hạ Vũ Tuyết một chút thôi.
Không nghĩ tới, Hạ Vũ Tuyết lại liên hệ trực tiếp với Trần Phước Nguyên.
Nếu việc này đến tại Trần Phước Nguyên, Trần Phước Nguyên chấm dứt hợp tác với Công ty dược phẩm Hưng Thịnh, vậy thì Công ty dược phẩm Hưng Thịnh liền xong đời.
Nói cách khác, vài lời này của bọn họ đã làm đổ vỡ cơ nghiệp của gia đình, thực sự là một tai họa lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.