Chương trước
Chương sau
Hứa Đình Hùng không cam lòng yếu thế, cười lạnh nói: “Thanh Bình à, lúc trước, hai đứa nhỏ nhà em cũng không biết tôn trọng người lớn lắm đâu”
“Hơn nữa, con gái của anh nói đúng mà!"
“Em không có khả năng, không có nghĩa là người khác cũng vô dụng như em!"
Hứa Thanh Bình vô cùng tức giận, nhưng lại không thể làm gì.
Hết cách rồi, ai bảo Hứa Đình Hùng thật sự có thể giành được cái dự án này cơ chứ.
Nhưng đúng lúc này, con ông ta, Hứa Thanh Tùng đột nhiên sáp lại gần, thong thả nói: "Bác à, dự án này thật sự do bác giành được à?”
“Sao con lại nghe nói hình như là Lâm Mạc Huy giành được?”
“Sao hả? Gia đình bác bây giờ trông cậy hết vào tên mặt trắng ăn bám kia sao?”
Nghe vậy, Hứa Thanh Bình bật cười ha hả: “Ôi, anh trai của tôi ơi, tôi còn tưởng anh có năng lực lắm cơ đấy!”
“Hóa ra còn không bằng một tên mặt trắng!”
“Chậc chậc chậc, về điểm này, chúng tôi thật sự không so được với anh nha.”
“Con gái của tôi không thể làm ra loại chuyện bao dưỡng mấy tên ăn bám như vậy được.”
Sắc mặt Hứa Đình Hùng đỏ bừng, một câu kia khiến ông ta tức giận đến cực hạn.
“Láo toét!”
“Chuyện này không hề liên quan đến Lâm Mạc Huy
“Dự án này hoàn toàn do một mình tôi làm!”
“Lâm Mạc Huy là cái khỉ gì hả, các người cũng đề cao hắn quá ha?”
“Các người thực sự nghĩ rằng tên phế vật ăn bám kia có thể thương lượng thành công dự án lớn như vậy?”
Hứa Đình Hùng cả giận nói.
Hứa Thanh Tuyết cũng lạnh lùng nói: “Chú hai, chú đừng có đánh đồng cả nhà con cùng tên phế vật kia.”
“Hừ, nếu không phải tên phế vật kia cứ mặt dày đeo bám theo chị gái con, gia đình con chắc chắn sẽ phát triển rất tốt.”
“Thời gian trước, thiếu chút nữ tên phế vật kia đã phá hỏng cái dự án này rồi.”
“Nếu như không phải bố của con tự mình ra tay, sao có thể giành được cơ hội như vậy?”
“Mọi người chỉ biết tin mấy lời đồn nhãm nhí, mọi người thực sự cho rằng tên bất lực kia có năng lực lớn đến vậy à?"
“Mọi người chớ có quên Lâm Mạc Huy và nhà họ Chu vốn có thù oán, nhà họ Chu sao có thể hợp tác với anh ta?”
“Hứa Thanh Tùng, lúc nói chuyện, em nhớ phải dùng não có biết không hả?"
Hứa Thanh Tùng nhíu mày, anh ta cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Nhưng trong suy nghĩ của anh ta, anh ta thật sự không nghĩ Lâm Mạc Huy lại có bản lãnh lớn như vậy.
Nhưng đúng lúc này, đẳng xa đột nhiên có mấy chiếc xe phóng nhanh đến, nhanh chóng dừng trước mặt mọi người.
Trong xe có một đoàn người bước ra, dẫn đầu chính là Chu Viễn Sơn.
Vừa nhìn thấy Chu Viễn Sơn, Hứa Đình Hùng lập tức tươi cười tiếp đón:
“Cậu Sơn, cậu đã đến.”
“Thị sát công trường à?”
“Yên tâm, bên phía công trường đã có tôi, tôi nhất định sẽ trông nom giúp cậu!”
Đám người Hứa Khánh Quân thay đổi sắc mặt.
Chu Viễn Sơn hiện là nhân vật chủ chốt được nhà họ Chu đào tạo, phụ trách rất nhiều công việc trong nhà họ Chu.
Mấy người Hứa Khánh Quân đã từng gặp Chu Viễn Sơn, biết rất rõ địa vị của anh ta trong nhà họ Chu.
Chu Viễn Sơn xuất hiện ngay lúc này không phải càng thêm xác định, dự án này thật sự là do nhà họ Chu hợp tác cùng Hứa Đình Hùng hay sao!
Mấy người Hứa Khánh Quân đều không cam lòng nhìn Hứa Đình Hùng, bọn họ nghĩ mãi vẫn không hiểu, rất cuộc Hứa Đình Hùng sao lại gặp may mắn như vậy chứ!
Chu Viễn Sơn lộ vẻ lạnh lùng, anh ta liếc nhìn Hứa Đình Hùng, trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Hùng, lần này tôi đến đây không phải để thị sát công trình, mà là để thông báo với ông một việc.”
“Từ giờ trở đi, nhà họ Chu sẽ rút khỏi dự án này!”
“Toàn bộ số tiền đầu tư của nhà họ Chu, còn có khoản tiền của công ty xây dựng lúc trước, trong vòng 3 ngày, hi vọng ông có thể chuyển đủ cho chúng tôi.”
Hứa Đình Hùng ngần người, ông ta hoang mang nhìn Chu Viễn Sơn: “Cậu Sơn, cậu... cậu đang nói gì vậy?”
“Dự án này nhiều tiền như vậy, cậu... cậu nói rút là rút vậy hả?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Viễn Sơn lạnh lùng nói: “Dự án này là chúng tôi hợp tác cùng anh Huy.
“Giờ anh Huy đã không còn ở công ty xây dựng, việc hợp tác này cũng không còn cần thiết nữa!”
Lời này vừa ra, đám người Hứa Khánh Quân bên cạnh lập tức cười ồ lên.
Hứa Thanh Tùng ôm bụng cười ha hả: “Ôi, tôi vừa nghe được cái gì vậy trời?”
“Bác cả, không phải bác vừa nói dự án này là do bác đàm phán với nhà họ Chu sao?”
“Giờ sao lại thế này?”
“Người nhà họ Chu sao lại không nhận vậy?”
Hứa Thanh Bình cười nói: “Thanh Tùng, con nói chuyện với bác cả kiểu gì vậy?”
“Cái thằng nhóc này, đúng là không biết lớn nhỏ, không biết tôn trọng người lớn à?”
“Ôi, anh cả, anh đừng có tức giận."
“Trẻ con là vậy đó, nhanh mồm nhanh miệng, có gì nói đó mà thôi.”
“Thế nhưng, dự án này của anh là sao vậy?”
“Không phải anh nói người nhà họ Hứa không trông cậy vào tên bất lực ăn bám kia sao?”. Ngôn Tình Hài
“Sao vậy, dự án này là do tên bất lực kia thương lượng được à?”
Hứa Khánh Quân liếc nhìn Hứa Đình Hùng, vẻ mặt khinh thường: “Đình Hùng à, con biết bố vì sao không cho con quản lý việc làm ăn của gia tộc không?”
“Con người của con không có năng lực làm việc, không có đầu óc thì thôi đi, lại hay thích đao to búa lớn, tự cho là đúng.”
“Nếu để cho người như con quản lý việc làm ăn của gia tộc, công ty dược phẩm Hưng Thịnh đã sớm phá sản rồi!” “Con nói Lâm Mạc Huy là thứ bất lực ăn bám à?” “Ha ha, trong mắt bố, con còn không bằng tên bất lực kia đấy!” Mọi người lần nữa cười ầm lên, lời này của ông cụ... quả thực vô cùng sắc bén.
Sắc mặt Hứa Đình Hùng đỏ bừng lên, ông ta không nghĩ sẽ phát sinh tình huống như vậy.
Hôm nay gọi người nhà họ Hứa đến là muốn để bọn họ chống mắt lên mà xem tài sản của mình, để bọn họ hối hận vì lúc trước đã đối xử với mình như thế.
Thế nhưng có ai ngờ tình lại xảy ra chuyện thế này.
Ngay thời điểm ông ta đắc ý nhất, người của nhà họ Chu lại chạy đến giội cho ông ta một gáo nước lạnh.
Lần này thì hay rồi, hết thảy uy tín cùng danh vọng có được từ trước đến nay đều mất sạch, thể diện cũng mất luôn.
Quan trọng nhất chính là một khi dự án này thất bại, thì vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng.
Ông ta không kịp phản bác người nhà họ Hứa, vội nói: “Cậu Sơn à, cậu hợp tác cùng tôi cũng vậy thôi!” “Công ty xây dựng vốn thuộc nhà họ Hứa chúng tôi mà!”
“Tôi là người đứng đầu nhà họ Hứa, công ty xây dựng không phải cũng là của tôi sao.”
“Chuyện Lâm Mạc Huy làm được, tôi cũng có thể làm được."
“Lâm Mạc Huy chia cho các người bao nhiêu, tôi. Tôi bỏ ra gấp ba. Thế nào, đã đủ thành ý rồi chứ?”
Chu Viễn Sơn liếc nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Không cần!”
“Hứa Đình Hùng, chúng tôi sẽ không làm việc cùng một người lật lọng, mất uy tín.
“Ông không tư cách hợp tác với nhà họ Chu chúng tôi!”
“Cứ như vậy đi, trong vòng 3 ngày, tôi hi vọng nhìn thấy tiền của nhà họ Chu được chuyển trở về!”
“Bằng không đến lúc đó, ông có bán
“Anh trai, người như em luôn chủ trương có bao nhiêu khả năng thì ăn bấy nhiêu com."
“Đời này của anh, ngay cả một cái tiệm bán đồ ăn vặt còn chưa quản lý qua, vậy mà dám quản lý một công ty xây dựng.
“Đụng một cái là khu biệt thự ngàn tỷ, anh nghĩ anh nuốt nổi à?”
“Anh đó, nói thì như rồng leo, làm lại như mèo mửa, luôn luôn tự cho là đúng.”
“Người nhà họ Chu nói không sai, anh vốn không có tư cách hợp tác với nhà họ Chu!”
Hứa Thanh Tùng bĩu môi: “Bố à, bố nói với bác ấy làm gì?”
“Nếu bác ấy có thể nghe lọt lời khuyên của người khác, thì cũng không thành ra như vậy”
“Được rồi, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, coi như đến xem trò vui đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.