Mấy câu nói này kiến Chu Cường ngây người ra.
Tạ Ngọc Phương cười lạnh: “Lâm Mạc Huy, anh đang vờ vịt cái gì vậy?”
“Chúng ta đều là sinh viên trường nghề, anh thậm chí còn chưa tốt nghiệp mà dám tự xưng là bác sĩ cái gì chứ?”
“Nói như là mình giỏi lắm vậy, chẳng khác gì rác rưởi!”
“Anh nói xem một tên ăn bám như anh thì cứ ngoan ngoãn mà ăn bám đi, cố ý lừa gạt giả danh để làm gì cơ chứ?”
“Anh.”
Chu Cường đột nhiên tức giận nói:
“Câm miệng!”
Tạ Ngọc Phương sửng sốt, không biết Chu Cường làm sao.
Chu Cường gấp gáp nhìn Lâm Mạc Huy: “Chuyện này, cậu... cậu Lâm Mạc Huy, cậu... sao cậu lại biết tình trạng của tôi?”
Lâm Mạc Huy cười lạnh nói: “Tôi không chỉ biết tình trạng của anh mà tôi biết tình trạng của tất cả những người ở đây!”
Chu Cường ngây ngẩn hỏi: “Hả?” “Tất cả mọi người là ý gì?”
Lâm Mạc Huy nói: “Tất cả người trong thôn này!”
Chu Cường mở to hai mắt nói: “Cậu Lâm Mạc Huy, cậu... đang đùa sao?” “Cậu... cậu biết tình trạng của chúng tôi như thế nào?”
Lâm Mạc Huy tùy ý giơ tay chỉ vào một người trong số dân làng: “Anh, buổi sáng mỗi ngày tầm bảy giờ đến tám giờ sẽ bị chướng bụng.”
“Sau chín giờ tối, cho dù ăn nhiều hay ít cơm đều đói đến nỗi không ngủ nổi phải ăn thêm một bát cơm.”
Người dân đó mở to mắt nhìn: “Anh...sao anh biết được?” Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Lâm Mạc Huy không trả lời, chỉ vào một người khác rồi nói: “Anh, sức ăn bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167137/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.