Hứa Thanh Mây ngồi trên ghế, vỡ như không nghe thấy lời của Phương Như Nguyệt.
Phương Như Nguyệt lầu bầu một hồi, thấy Hứa Thanh Mây vẫn bất động thì không khỏi hơi tức giận. “Thanh Mây, con có nghe mẹ nói không thể?" "Sức khỏe bố con thành ra thế này mà con không quan tâm đến ông ấy chút nào à?" “Lúc nhỏ bố con thương con biết bao chứ, đi đầu cũng đưa con theo" “Nếu không phải vì để con được đi học thì sức khỏe bố con sẽ thành ra thế này à?" "Giờ con là chủ tịch công ty rồi, ngủ cũng ngủ trên một chiếc giường bạc tỷ" “Bố con thì sao? Cả ngày đau lưng mà cũng ngại không nói với con, con không cảm thấy hổ thẹn à?
Phương Như Nguyệt tức giận nói,
Hứa Thanh Tuyết lạnh lùng cười nói: "Mẹ, mẹ nói với chi ay mấy cái này có tác dụng gì chứ "Chi con bây giờ chỉ biết nghĩ cho người khác chứ không nghĩ đến người nhà rồi." “Chị ấy chỉ quan tâm đến chống chị ấy thôi, làm gì biết để ý đến bố mẹ chứ." “Mẹ, sau này con kiếm được tiền rồi thì mua chiếc giường tốt cho bố “Cho dù con nhin ăn nhịn mặc thì cũng chắc chắn không để bố mẹ chịu khổ đâu!”
Phương Như Nguyệt cảm động, vỗ vai Hứa Thanh Tuyết: "Ôi, vẫn là Thanh Tuyết hiểu chuyện" “Đúng là không uổng công bố con thương con như vậy. “Mệ đúng là không ngờ, đứa trẻ lúc nhỏ nghe lời hiểu chuyện như vậy mà sau khi lớn lên lại trở nên thế này?"
Hứa Thanh Mây tức lắm rồi, hai người này ở đây người xưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167084/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.