Lâm Mạc Huy nhìn hai người họ đầy kinh ngạc: "Ông cụ Phong, ông ở chỗ này chờ tôi sao?"
"Có chuyện gì không?"
Trên khuôn mặt của ông cụ Phong hiện lên vẻ xấu hổ, thấp giọng nói: "Cậu Huy, tôi đến đây chủ yếu là muốn mang đứa cháu gái không hiếu thuận này qua nói lời cảm ơn với cậu."
"Tôi thực sự rất xin lỗi về những gì đã xảy ra trong buổi gặp gỡ giao lưu này. "
"Đứa nhỏ này bị tôi nuông chiều quá mức, cho nên con bé không biết đúng sai gây xúc phạm đến cậu, đây là lỗi của tôi vì đã không giáo dục tốt cho con bé."
"Không ngờ rằng vậy mà cậu lại không tức giận, thậm chí còn lấy ơn báo oán, còn ra tay cứu chúng tôi. Điều này làm tôi... làm tôi..."
Nói chưa dứt câu, hốc mắt của ông cụ Phong đã đỏ hoe, giọng nói cũng bắt đầu trở nên nghẹn ngào.
Đêm nay, có thể nói là Lâm Mạc Huy đã liều mình cứu bọn họ, điều này khiến ông ấy vô cùng cảm động.
Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Ông cụ Phong, ông khách khí quá."
"Ban đầu vào lúc tôi bất lực nhất, là ông giúp tôi."
"Phần ân tình này, tôi không thể không báo đáp."
"Tôi cứu mấy người, đó chỉ là tiện tay mà thôi, việc gì phải bận tâm trong lòng!"
Ông cụ Phong vội vàng nói: "Cậu Huy, đêm hôm nay cậu mạo hiểm như vậy, không phải chỉ là tiện tay mà thôi."
"Tôi... Tôi thực sự không biết nên cảm ơn cậu như thế nào."
"Hay là như vậy đi, cậu Huy, nếu sau này cậu cần bất kỳ sự giúp đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1167032/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.