Måt Hoắc Thiên Sinh sáng lên, chuyện này so với suy nghĩ trong lòng anh ta giống nhau như đúc.
Hoắc Ngô Phúc dù sao cũng là người từng trải, lại hỏi bóng hỏi gió thêm một hồi.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt luôn miệng nói Lâm Mạc Huy căn bản không hiểu y thuật, cũng không phải là thần y gì.
Hoắc Ngô Phúc lúc này mới an tâm.
Nói chuyện một hồi, Hứa Đình Hùng thấy Hoắc
Thiên Sinh không có nổi giận tí nào, cảm thấy lần này tới nói lời xin lỗi rất có hiệu quả, lập tức nói tiếp: "Cậu Sinh, để tỏ thành ý xin lỗi, mạo muội mời cậu tối nay đến dùng một bữa cơm được không?"
Hoắc Thiên Sinh nhíu mày, Hứa Đình Hùng trong mắt anh ta, chính là một loại rác rưởi cấp thấp, căn bản không có tư cách mời anh ta ăn cơm.
Vừa định cự tuyệt, Hứa Đinh Hùng lại lần nữa nói tiếp: "Đến lúc đó, tôi sẽ để cho Thanh Mây tự mình đến mời cậu, cũng tự mình xin lỗi cậu!"
Ánh mất Hoảc Thiên Sinh sáng lên.
Hôm nay từ lúc gặp Hứa Thanh Mây xong, anh ta kinh ngạc như gặp được tiên nữ, một mực nhớ mãi không quên cô.
Đêm nay nếu là cùng nhau ăn cơm, chẳng phải sẽ có cơ hội sao?
Anh ta lập tức gật đầu: "Được! Ông đã có thành ý như vậy, vậy tôi cũng không từ chối nữa!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vui mừng vô cùng, nói cám ơn xong liền rời đi.
Đưa mắt nhìn bọn họ đã đi xa, Hoắc Thiên Sinh lập tức cười lạnh một tiếng: "Ha ha, không cần mình đi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1166989/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.