Lâm Mạc Huy không trả lời thầng, anh nhìn chằm chằm vào Chu Vĩ Khánh, đột nhiên hỏi: “Ý của cô Ngọc là gi?"
Chu Vĩ Khánh hạ giọng: "Tuy tôi đã già cả tay run mất mờ, nhưng thời trẻ cũng làm được một ít chuyện tốt.” "Năm đó khi cô Ngọc bị gia đình đuổi đi, tôi nổi lòng tốt nên ra tay giúp cô ấy một phen." "Chuyện ngày hôm nay, cũng là do cô Ngọc sắp xếp."
Lâm Mạc Huy từ tốn gật đầu.
Nếu người tìm anh chỉ có một mình Chu Vĩ Khánh, chưa chắc anh sẽ tin.
Nhưng nếu có liên lụy đến Tổng Lan Ngọc, vậy thì khác, bởi vì anh tin tưởng Tống Lan Ngọc.
Thật ra cũng không phải Lâm Mạc Huy tín nhiệm Tổng Lan Ngọc vô điều kiện, mà là do Tổng Lan Ngọc còn cần anh hỗ trợ cứu con gái và bạn cô.
Cho nên, Tổng Lan Ngọc sẽ không hại anh. "Nếu đã thể thì cứ quyết định như vậy đi!" "Ông bỏ ra mười nghìn tỷ, chúng ta bắt tay với nhau đối phó nhà họ Hoắc!”
Lâm Mạc Huy nói.
Chu Vĩ Khánh hết sức vui mừng, vội vàng nói: "Cám ơn cậu
Huy!"
Lâm Mạc Huy gật đầu, anh nhìn về phía cửa: “Cô Ngọc, nếu đã tới, sao không vào nhà nói chuyện một chút?"
Một tiếng cười khẽ truyền tới từ ngoài cửa, Tống Lan Ngọc mặc một bộ đồ trăng đẩy cửa tiến vào. "Cậu Huy, đúng là chuyện gì cũng không gạt được anh nhi." "Thật ngại quá, chúng tôi vội vàng mời anh đến mà lại không báo trước với anh một tiếng" "Có điều, đây là chuyện giữa anh và nhà họ Chu, tôi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1166978/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.