Lâm Mạc Huy nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Đổi với thái độ của bố mẹ vợ anh đã quen rồi.
Hứa Thanh Mây nóng nảy: "Bố, sao bố lại nói thế chứ?" "Lâm Mạc Huy không phải là có lòng tốt mới nói câu này sao, sao lại là trêu tức bố được?"
Hứa Đình Hùng cả gian nói: "Ai bắt cậu ta nói?" "Bố bắt cậu ta nói sao?" "Cậu ta cũng đánh giá bản thân cao quá rồi, bản thân chẳng là cái thá gì, cậu ta có quyền lên tiếng ở đây sao?" "Đến nhà gái ở rể, có biết nghĩa là gì không?" "Cũng giống như người phụ nữ được gả đi ở cổ đại" "Ăn cơm không thể lên bàn, cha mẹ chồng nói chỉ có thể nghe theo, đây gọi là phép tắc, hiểu chưa?"
Hứa Thanh Mây tức giận: "Bố, đã là thời đại gì rồi chứ!" "Hai bọn con là vợ chồng thì quan hệ cũng bình đẳng." "Bố là bề trên, chúng con kính trọng bố là điều nên làm." "Nhưng mà bố cũng phải có thái độ của một bề trên chứ." "Bổ đừng cho rằng người khác luôn phải cúi đầu trước bố có được không?" "Anh ấy kết hôn với con rồi thì sẽ bình đẳng với mọi người, anh ấy sẽ không phải cúi đầu trước bất kỳ ai đâu!"
Hứa Đình Hùng nổi nóng: "Ý của con là sao?" "À ra là theo như con nói thi sau này chúng ta phải cung kính với cậu ta à?" "Có cần sau này bố gặp cậu ta liên dứt khoát hành đại lễ bải ba cái cúi người chín lần, dập đầu vài cái không?" Hứa Thanh Mây không biết nói gì thêm: "Bổ, con đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1166973/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.