Chương trước
Chương sau
Nghe Tổng Lan Ngọc nói, Chu Gia Phong run lên vì sợ hãi,
Như Tổng Lan Ngọc đã nói, cô ấy thực sự không thể quản được chuyện của Chu.
Tuy nhiên, là một nhân vật có thể ngối ngang hàng với những người đứng đầu trong mười đại gia tộc, lời nói cũng có trọng lượng như những người đừng đầu đó.
Nếu cô ấy nói cho nhà họ Chu chuyện xảy ra ngày hôm nay, thì vị trí người thừa kế của Chu Gia Phong cũng không nhất định có thể giữ được.
Chu Gia Phong lắp bắp nói: "Chị Ngọc, em... em chỉ là đang nói đùa thôi, chị đừng có coi là thật." Tổng Lan Ngọc sắc mặt lạnh lùng: "Tôi đã nói rồi,
tôi không muốn nghe cậu phí lời!"
Chu Gia Phong vẻ mặt ngượng ngùng, hít sâu một hơi, đi tới chỗ Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây: "Anh Huy, cô Mây, tôi xin lỗi!""Chị Ngọc, thể này là được rồi chứ?"
Không đợi Tổng Lan Ngọc cnói, Lâm Mạc Huy đã lên tiếng trước: "Anh nói cái gi? Tôi nghe không rõ lắm!"
Tổng Lan Ngọc liếc nhìn Chu Gia Phong, thái độ xin lỗi vừa rồi của Chu Gia Phong không có tác dụng gl.
Chu Gia Phong vẻ mặt ảm đạm, tức giận trừng mất với Lâm Mạc Huy.
Bản thân có thể qua xin lỗi, đã là tốt lắm rồi. Mày vẫn còn kén chọn?
Chết tiệt, khi chuyện của ngày hôm nay kết thúc, tao sẽ giết chết tên khôn này!
Sau khi oán hận trong lòng hồi lâu, cuối cùng Chu Gia Phong cũng thành thật nói: "Anh Huy, cô Mây, tôi xin lỗi về chuyện xảy ra ngày hôm nay!"
Lâm Mạc Huy còn muốn nói, Hứa Thanh Mây đã kéo áo của anh vẫy vẫy tay: "Không sao."
Lâm Mạc Huy cười cười, không nói nữa.
Tổng Lan Ngọc: "Nếu như người ta đã tha thứ cho cậu rối, chuyện hôm nay cứ như vậy đi!"
"Chu Gia Phong, cậu nghe cho rõ."
"Anh Huy đây là ân nhân của tôi. Tôi không muốnanh ấy hay là vợ anh ấy có diều bất trắc gì."
"Cậu có hiểu tôi không?"
Chu Gia Phong vô cùng tức giận, ngoài mặt là củi đầu khom lưng "Hiểu, hiểu rõ." Tổng Lan Ngọc gật đầu cười với Lâm Mạc Huy:
"Anh Huy, cô Mây, chúng ta tới chỗ khác ăn nhé?"
Hửa Thanh Mây cười nói: "Cũng tốt!"
Tổng Lan Ngọc và Hứa Thanh Mây là những người đầu tiên đi ra ngoài, trong khi Lâm Mạc Huy đi ở phía sau và dừng lại trước Chu Gia Phong.
Chu Gia Phong nhìn Lâm Mạc Huy bằng ánh mắt hận thù, nhỏ giọng nói: "Họ Lâm kia, mày có gan đấy."
"Chuyện hôm nay vẫn chưa kết thúc đâu!"
Lâm Mạc Huy cười nhẹ: "Chu Gia Phong, anh nên càm thấy may mắn đi!" "Nếu không có Tổng Lan Ngọc, kết cục của anh sẽ rất thảm đấy!"
Chu Gia Phong tức giận: "Tên họ Lâm kia, mày dọa ai đấy?"
"Có gan thì đừng nói với Tổng Lan Ngọc chuyện này, hai chúng ta tự minh giải quyết đi!"
"Tao không giết chết mày, tao mang họ Lâm!"Lâm Mạc Huy cười vỗ vỗ vai Chu Gia Phong: "Yên tâm núi cao nước dài, chúng ta còn có thời gian!"
Tổng Lan Ngọc cuối cùng đã chọn Bách Hạo Niên để mời Lâm Mạc Huy, Hửa Thanh Mây đi ăn tối, cô ấy cũng là một hội viên kim cương ở đây.
Hứa Thanh Mây nói chuyện với Tổng Lan Ngọc một lúc, không có ý dè chừng người phụ nữ này, thay vào đó, cô lại có cảm giác ước gì có thể gặp nhau sớm hơn.
Cả hai người phụ nữ đều thuộc kiểu phụ nữ mạnh mẽ, họ đều vô cùng xinh đẹp. Ngồi cùng nhau, đã thu hút sự chú ý của vô số người.
Hứa Thanh Mây đột nhiên nói: "Mà này, chị Ngọc." "Tại sao đêm đó chị lại đưa con đến bệnh viện một mình?"
"Bổ của đứa trẻ ở đâu?"
Tổng Lan Ngọc sắc mặt có chút xấu hồ, thấp cười nói: "Bổ của đứa nhỏ đã không còn nữa."
"Bây giờ tôi một mình nuôi con."
Hứa Thanh Mây sửng sốt, Tổng Lan Ngọc này, người còn trẻ như vậy, thực sự là một góa phụ sao? Chẳng trách ban đêm cô ấy lại một mình đưa con
đến bệnh viện.Hứa Thanh Mây không cảm thấy xấu hổ hỏi thêm, sau khi tán gẫu một lúc, Tổng Lan Ngọc lấy thè ra dưa cho Lâm Mạc Huy, nhưng Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây đến từ chổi.
Tổng Lan Ngọc không ngờ rằng Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây lại tử chối thẳng thắn như vậy, phải biết rằng, trong cái thẻ này, có 105 tỷ.
Tuy nhiên, bất kể cô ấy có nói gì, Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây đều không nhận.
Cuối cùng, Tổng Lan Ngọc chỉ có thể từ bỏ, nhưng trong lòng cô ấy rất tôn trọng Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây.
Ba người ngồi một lúc, Tống Lan Ngọc phải về nhà chăm con nên cô ấy về trước
Sau khi Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây ăn tối, họ chậm rãi đi bộ về nhà.
"Chị Ngọc, xinh đẹp lại có bàn lĩnh. Thật là hiếm thấy."
"Thật đáng tiếc, hồng nhan bạc phạn. Trẻ như vậy, chống đã không còn, thật sự rất đáng thương!" Hửa Thanh Mây thờ dài.
Lâm Mạc Huy cười tùm tim, "Thanh Mây, chuyện của cô ấy không đơn giản như vậy.""Ó?" Hứa Thanh Mẫy kinh ngạc: "Tại sao không đơn giản?"
Lâm Mạc Huy: "Em chưa từng nghe về chuyện của Tổng Lan Ngọc?"
"Cô ấy hồi còn trẻ đã rời xa nhà một thời gian, khi cô ấy trở lại, cô ấy đã mang theo một đứa bé."
"Người ta nói rằng đứa trẻ là con ngoài dã thủ. Cho bây giờ, không ai biết bố đứa trẻ là ai"
"Ban đầu người nhà họ Tổng cảm thấy cô ấy phá hoại gia phong của gia đình, nên đuổi cô ấy ra khỏi nhà họ Tổng."
"Chính cô ấy đã tự mình xông pha trên thương trường, mới có thể được nhà họ Tổng chấp nhận lại." Hứa Thanh Mây sửng sốt: "Còn có chuyện như vậy?"
Lâm Mạc Huy cười gật đầu.
Trò chuyện xong cả hai đã về đến nhà.
Trong phòng khách, Hứa Đình Hùng và Phương
Như Nguyệt đang ngồi ở đây.
"Hai người đã ở đâu vậy?" Hửa Đình Hùng hỏi với một khuôn mặt lạnh lùng ngay khi bọn họ bước vào cửa
Hứa Thanh Mây: "Con vừa gặp một người bạn vàdùng bữa cùng nhau."
Hứa Đình Hùng: "Bạn nào?"
Hửa Thanh Mây: "Bố không biết dâu!"
HỬa Đình Hùng cười lạnh, "Haha, không phải là
Tổng Lan Ngọc sao?"
"Người phụ nữ chưa chồng mà đã có con, phá hoại gia quy, ở thành phố Hài Tân này ai chẳng biết?"
Hứa Thanh Mây sững sờ, bố mẹ cô làm sao biết
Tổng Lan Ngọc đang tìm bọn họ?
"Bồ, sao bố lại có thể nói như vậy?"
"Chị Ngọc rất tốt!"
Hứa Thanh Mây tức giận nói.
Hứa Đình Hùng chế nhạo: "Là rất tốt!"
"Còn rất thích trai bao."
"Bản thân chưa chống có chửi, bây giờ bố đứa trẻ là ai, còn vướng mắc chưa rõ. Kết quả, lại còn quần lấy Lâm Mạc Huy!"
"Sao, Lâm Mạc Huy, cậu là ra ngoài bán thân sao?"
"Người đàn bà nào giàu, cậu chính là sà vào lòng người ấy?"
Lâm Mạc Huy bối rối, chuyện này liên quan gì đếnminh?
Hứa Thanh Mây lo láng: "Bổ, b... bố nói chuyện đừng có khó nghe như vậy được không?"
"Lam Mac Huy đã làm gì rồi?"
"Tại sao bố lại nói như vậy về anh ấy?"
Hửa Đình Hùng tức giận trừng mắt nhìn Hứa Thanh Mây: "Con im đi!"
"Con chỉ biết nghĩ cho người ngoài thôi, người nhà thì mặc kệ!"
"Con có biết người đàn ông của con sắp bị người khác khiêng đi rồi không?"
Hứa Thanh Mây: "Bố, bố hiểu lầm rồi!"
"Lâm Mạc Huy đã giúp Tổng Lan Ngọc cứu con gái cô ấy. Cô ấy đến để cảm ơn chúng con.."
Hửa Đình Hùng xua tay: “Con câm miệng!"
"Đừng tưởng rằng bố không biết gì."
"Cái gì mà giúp Tổng Lan Ngọc cứu con gái của cô ấy? Không phải vì xinh đẹp và giàu có, muốn ** dỗ người ta sao?"
"Nếu đây thật sự là một bà già dẫn theo con, xem Lâm Mạc Huy cỏ giúp đỡ không!"
Hứa Thanh Mây cả giận nói: "Bố.. bố đây là khôngnói lý đấy!"
"Đó là vấn để sống chết, lúc nào còn phân biệt xinh đẹp có tiến cái gì?"
"Bố, lẽ nào bố đang ở trền đường mà thấy người gặp nguy hiểm, bổ còn phải xem họ có đẹp không rồi mới quyết định có cửu họ sao?"
Hứa Đình Hùng cả giận nói: “Hỗn láo!"
"Bổ đang nói về Lâm Mạc Huy, con nói bố làm gi?"
"Lâm Mạc Huy có thể so với bố sao?"
"Cậu ta là người làm việc đều phải có mục đích."
"Ngay từ đầu kết hôn với con, hay là bây giờ câu dẫn Tổng Lan Ngọc, tất cả đều là có mục đích."
"Con cho rằng cậu ta thực sự là người tốt?"
"Nếu thật sự là người tốt, còn chạy tới cho người ta bao nuôi sao?"
Hứa Thanh Mây tức giận: "Bồ, ngay từ đầu tại sao
Lâm Mạc Huy lại gà cho con, trong lòng bố không biết sao?"
"Hơn nữa bố cũng phải biết Lâm Mạc Huy đối xử với gia đình chúng ta như thế nào chứ?"
"Nếu như gia đình chúng ta không có Lâm Mạc Huy thi đã sụp đổ từ lâu rồi.""Bố tự hỏi mình đi, là gia đình của chúng ta giúp Lâm Mạc Huy nhieu hơn, hay Lâm Mạc Huy giúp chúng ta nhiều hơn?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.