Chương trước
Chương sau
Trần Bích Cầm vội nói: "Chị gì ơi, bộ... bộ đồ này giặt rồi vẫn mặc được..."
Quý bà giận dữ quát: "Nói bậy, đồ xa xỉ làm sao giặt được?"
Mọi người xung quanh cũng nhỏ giọng mia mai: "Xem cô ta ăn mặc như thế, chắc cũng không biết thế nào là đồ xa xỉ đâu." "Ăn mặc bần cùng thể, không biết từ đầu ra vậy?" "Hội nghị giao lưu y thuật quan trọng mà tại sao lại có người thế này vào được thể?"
Trần Bích Cầm đỏ hết cả mặt, thấp giọng nói: "Chị ơi, lúc nãy... lúc nãy tôi đứng ở đây, là chị lùi lại, đụng trúng tôi, việc...việc này cũng không thể trách tôi..."
Quý bà kia trừng mắt: "Ý của cô là trách tôi đúng không?" "Được, thế thì tôi kêu bảo vệ đến mở camera xem thử là trách nhiệm của ai?"
Sắc mặt Trần Bích Cầm thay đối ngay lập tức, nhanh chóng nói: "Không... không cần, tôi... tôi thật sự không có nhiều tiền vây.." "Không có tiên?" Quý bà gào lên: "Không có tiền thì báo cảnh sát, cô có thể ngồi tù!" "Con người phải bù đắp cho sai lầm của mình!"
Trần Bích Cầm sắp khóc tới nơi: "Chị ơi, tôi... tôi có việc quan trọng ở đây." "Bằng không, đợi tôi xong việc, tôi... góp tiền trả cho ch.." "Tôi sẽ không quyt chị đâu.."
Quý bà kia trực tiếp lắc đầu: "Không được, hoặc là bây giờ đưa tiền, hoặc là tôi báo cánh sát!" "Sáu trăm triệu thôi, không đến nỗi không có tiền đâu!" "Bây giờ là thời đại nào rồi, sáu trăm triệu thôi mà còn không có thì cô là ăn mày à?" "Đảm ăn mày chuyên nghiệp ở đầu đường xó cho trong thẻ cũng đến mấy trăm triệu đay."
Mọi người xung quanh cũng cười lớn lên, với bọn họ mà nói sáu trăm triệu giống như tiền tiêu vặt vậy, không ai chú trọng. Trần Bích Cầm lệ nhoà hai mắt: "Chị ơi, tôi... bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, xong việc tôi trả cho chị sau có được không?" "Tôi nói rồi, không được!" Quý bà giận dữ: "Tôi không nói nhiều với cô nữa, báo cảnh sát vậy!"
Quý bà móc điện thoại ra, Trần Bích Cầm thấy vậy bèn quỳ thụp xuống một cái. "Chị ơi, tôi cầu xin chị!" "Tôi... tôi có chuyện gấp thật, tôi cần phải cứu người.." "Chị cho tôi một cơ hội đi, tôi sẽ không quy nợ đâu..."
Mọi người ngơ ra, không ai ngờ Trần Bích Cầm sẽ đột nhiên quỳ xuống.
Tiếp theo đó lại tiếp tục sôi nổi bàn tán. "Làm người phải có tôn nghiêm. Vì chuyện nhỏ thế này mà quỳ xuống, không cần mặt mũi nữa à?" "Chứ còn gì nữa, chút tiền đấy, chuyện lớn đến đâu cơ chứ? Dưới đầu gối là vàng là bạc, sao mà muốn là quỳ được?" "Theo tôi thấy, ng phụ nữ đó bình thường có lẽ cũng chẳng giữ sĩ diện gì. Nếu không sao lại quỳ xuống một cách thuần thục thế?" "Quỳ xuống luôn cơ, haha, ép buộc đạo đức người ta cơ à? Cô làm hư đồ người ta rồi thì phải bồi thường, quỳ xuống rồi thì không cần đền nữa à?"
Quý bà nghe xong lời mọi người nói, giống như được tiếp thêm sức, đắc ý hơn: "Đừng giở trò này với tôi!" "Một là đền tiền hai là tôi báo cảnh sát!" "Quỳ xuống cũng vô ích!"
Vẻ mặt Lâm Mạc Huy trở nên lạnh lùng, lúc anh toan bước qua thì xung quanh bồng bước tới vài người, đi đầu là giám đốc Toàn cũng là người phụ trách hội trường. "Chuyện gì xảy ra vậy?" Giám đốc Toàn hỏi.
Quý bà kia lập tức thêm mắm dặm muối mà kể lại chuyện vừa diễn ra, cuối cùng nói: "Nhìn dáng vẻ thế này của cô ta cũng không giống được mời tới." "Tôi đề nghị các anh kiểm tra xem cô ta có thiệp mời không!"
Giám đốc Toàn nhìn chằm chằm Trần Bích Cầm: "Xin chào, mời cô trình thiệp mời ra một chút!"
Trần Bích Cầm đỏ bừng mặt, hai tay vò mạnh vạt áo, không nói nên lời. "Tôi bảo cô đưa thiệp mời ra đây!" Giám đốc Toàn gắn giọng: "Nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát." "Nếu cô tuỳ ý đột nhập vào đây thì có thể bị xem là trộm cắp!" "Không... đừng.." Trần Bích Cầm kêu lên: "Tôi... tôi..." "Bớt nói nhảm, gọi cảnh sát đi!” Quý bà chửi rủa: "Tôi nhìn thoáng đã biết ngay, cô ta cứ lén lén lút lút, chắc chắn là ăn trộm"
Mọi người xung quanh cũng hò theo: "Đúng, gọi cảnh sát đi, loại người đó sao có thể vào được một nơi cao cấp như thể này." "Bắt cô ta đi, nếu không lại làm ô uế nơi này mất!"
Vẻ mặt của giám đốc Toàn trở nên nghiêm nghị, vừa lấy điện thoại di động ra thì Trần Bích Cầm đột nhiên đứng dậy chạy đi.
Vài tên bảo vệ lập tức đẩy cô ta ngã xuống đất, quý bà kia tiến lên tát vào mặt Trần Bích Cầm: "Con tiện tì này, mày muốn chạy à?" "Tao nhìn ra từ lâu rồi, mày không phải đồ tốt lành gì đâu." "Cho rằng chạy rồi thì không cần đến tiền ư?" "Tao nói cho mày biết, nằm mơ đi!" "Tao đánh chết mày!"
Quý bà giơ tay định đánh xuống, lúc này bỗng một cánh tay túm lấy cổ bà ta.
Quý bà còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra đã bị người ta nhấc sang một bên.
Sau đó, người đó đá một cái vào bụng dưới bà ta, bà ta trực tiếp bị đá ngã ra đất.
Lâm Mạc Huy là người ra tay.
Anh bước tới trước mặt Trần Bích Cầm, lạnh lùng nhìn mấy tên bảo vệ: "Thả người ra!"
Thấy vậy, sắc mặt giám đốc Toàn trở nên lạnh lùng: "Thưa cậu..." "Tôi nói lại lần nữa!” Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: “Thả người ra!
Giám đốc Toàn nổi giận: "Thưa cậu, tôi không quan tâm cậu là ai." "Nhưng đánh người ở đây thì không được, hơn nữa muốn chúng tôi thả người trộm cắp này đi thì càng không được!" "Không được?" Lâm Mạc Huy nở nụ cười chế nhạo, đột nhiên đưa tay siết chặt cổ giám đốc Toàn, nhấc bổng ông ta lên, hét lớn: "Thế này được chưa?"
Thấy vậy, vài tên bảo vệ lật đật chạy đến: "Buông giám đốc của chúng tôi ra!"
Lâm Mạc Huy không thả lỏng tay, giơ nằm đấm ra, nhanh chóng đánh mấy tên bảo vệ ngả ngửa. Tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt, không ai nghĩ rằng Lâm Mạc Huy lại có bản lĩnh như vậy.
Lâm Mạc Huy ném giám đốc Toàn sang một bên, kéo Trần Bích Cầm ra sau lưng, nhỏ giọng nói: "Cô không sao chứ?" Trần Bích Cầm không khỏi rơi nước mắt, giọng nói run rẩy: "Anh Lâm Mạc Huy...
Lâm Mạc Huy mim cười.
Giám đốc Toàn đứng dậy, rống lên: "Đúng là to gan, dám đánh người ở đây." "Có biết tôi là ai không?" "Tôi không cần biết ông là ai!" Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Tôi chỉ biết mấy tên đàn ông lớn tướng các người bắt nạt một cô gái thì là lỗi của các người."
Giảm đốc Toàn tức giận nói: "Cô ta là phường trộm cướp, chúng tôi bắt trộm thì có gì sai?"
Lâm Mạc Huy hói ngược lại: "Làm sao ông chứng minh được cô ấy là kẻ trộm?"
Giám đốc Toàn: "Cô ta không có thiệp mời thì chỉ có thể là lẻn vào. Đây không phải là trộm thì là gì?"
Lâm Mạc Huy nói thẳng: "Cô ấy đi vào cùng tôi." "Chuyện này..." Giám đốc Toàn nhất thời nghẹn họng.
Những người có thiệp mời đúng là có thể đưa người khác vào.
Giám đốc Toàn tức giận mång: "Vậy... vậy cậu cũng không được đánh người."
Lâm Mạc Huy chỉ vào quý bà ban nãy: "Tại sao lúc bà ta đánh người thì ông lại không nói gì?"
Giám đốc Toàn không nói nên lời, vẻ mặt vô cùng gượng gạo.
Đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt đột nhiên vang lên: "Bà ấy đánh ai thi người đó đáng bị đánh." "Anh đánh người thì là do anh sai!"
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Hứa Thanh Tùng và Hứa Kiều Linh vừa cười híp mắt vừa đi tới. "Anh rể thân mến, chúng ta lại gặp nhau rồi." Hứa Thanh Tùng cười nói: “Chúng ta thật có duyên nhỉ?"
Lâm Mạc Huy đột nhiên nhíu mày, hai người này lại đến bày trò gì đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.