Trong tim Lâm Mạc Huy rất lạnh lẽo.
Từ đầu đến cuối đều là mình khuyên bọn họ.
Bọn họ một câu cũng không thèm nghe, chi dù là mắc lừa, cũng không liên quan gì đến Lâm Mạc Huy cả.
Cuối cùng xảy ra hoa lớn như thế này, lại làm cho Lâm Mạc Huy đi chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Rốt cuộc da mặt của người nhà này dày như thế nào, mới có thể làm ra chuyện như thế này cơ chứ? "Tôi sẽ không gánh vác chuyện này đâu, Thanh Mây cũng sẽ không ngồi tù đâu!"
Lâm Mạc Huy lạnh giọng nói.
Mấy người kia liền biến sắc, Hứa Đình Hùng nổi trận lôi đình: "Cậu không đi, cũng không cho Thanh Mây đi, vậy là cậu định cho tôi đi ngồi tù hả?" "Cũng được, dù sao nửa người tôi cũng đã xuống đất rồi, sống thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩ gi." "Nếu đã như vậy, tôi uống thuốc chết là được rồi, cũng đỡ phải đi gánh cải tội này!" "Nhưng mà, Lâm Mạc Huy, cậu nghe cho rõ đây." "Nếu như tôi chết vì cậu, con gái của tôi, cả đời này sẽ không tha thứ cho cậu!"
Lâm Mạc Huy khịt mũi khinh bỉ, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt này vẫn luôn thích dùng cách tự sát để uy hiếp người khác. Nhưng trên thực tế bọn họ ham sống hơn bất kỳ ai. Trong nhà cũng chỉ có Hứa Thanh Mây bị uy hiếp thôi, Lâm
Mạc Huy thì hoàn toàn không sợ việc này. "Bố không cần gây sức ép vậy." "Con đã nói rồi, con sẽ lấy được một nghìn năm mươi tý về." Bỏ lại một câu, Lâm Mạc Huy liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the/1166878/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.