Chương trước
Chương sau
Lúc này, những người đàn ông có mặt tại đây đều hướng mắt về phía Lâm Mạc Huy với vẻ mặt cực kỳ hâm mộ "Có chuyện gì vậy?" Vương Anh Long buột miệng hỏi: "Cô nàng xinh đẹp này có quan hệ gì với tên Lâm Mạc Huy kia sao?"
Triệu Tổ Y cũng mờ mịt không biết gì.
Mặc dù ngoại hình của cô ta cũng khá ưa nhìn, nhưng cô ta biết nếu phải đặt bản thân lên bàn cân để so sánh với Hứa Thanh Mây thì cô ta chẳng đáng là gì.
Rõ ràng một người xinh đẹp tựa tiên nữ như cô ta, vì sao khi đặt cạnh cô gái chỉ vừa mới xuất hiện kia lại làm cô ta trông giống con cóc ghẻ vậy chứ? Chuyện này khiến cô ta nghĩ mãi không thông.
Rốt cuộc thì Lâm Mạc Huy có ưu điểm hơn người gì mà lại có thể hấp dẫn cô gái xinh đẹp đằng kia chứ?
Là do mình nhìn nhầm à? Chẳng lẽ người đàn ông tên Lâm
Mạc Huy này thật sự có thân phận không hề tầm thường? Không thể nào, chắc chắn không thể nào!
Anh chỉ là một kẻ khổ rách áo ôm mà thôi, nhất định là cô gái xinh đẹp đằng kia đã nhận lầm người rồi.
Chắc chắn là như thế! "Có lẽ do cô ấy nhận lầm người thôi!" Triệu Tổ Y chế nhạo nói: "Cái tên quê mùa họ Lâm này ngay cả cha còn không có làm sao có thể quen biết với cô gái xinh đẹp quyến rũ kia chứ!" "Cũng đúng." Mặt của Vương Anh Long đầy vẻ thèm thuồng nhìn về phía cô, nếu có thể dụ dỗ được cô gái xinh đẹp kia, cho dù có phải chết sớm hơn vài năm thì ông ta cũng bằng lòng. "Vậy để anh đi nhắc nhở cô ấy một chút." Vương Anh Long nở một nụ cười gian tà rồi nói, thật ra ông ta chủ yếu chỉ muốn tiếp cận Hứa Thanh Mây mà thôi.
Triệu Tổ Y biết rõ ý nghĩ đen tối của Vương Anh Long, trong lòng cô ta có chút ghen tị nhưng cũng không dám nói gì, dù sao thì tất cả chi phí än mặc của cô ta đều do Vương Anh Long chu cấp. Vương Anh Long bung ly rượu lên, nhếch khóe môi thong thả đi đến chỗ cô.
Hứa Thanh Mây nhìn thấy một đống thức ăn ở trước mặt Lâm Mạc Huy thi viền mặt ửng đỏ, giống như đang đau lòng đến mức không nói nên lời.
Lâm Mạc Huy nhịn không được luống cuống quít: "Em... em sao thế?" "Không sao!" Hứa Thanh Mây cần răng lên tiếng. Lâm Mạc Huy: "Bộ dạng em thế này không giống như đang ổn chút nào." "Có liên quan gì đến anh sao?" Hứa Thanh Mây giận dỗi nói. "Anh..." Lâm Mạc Huy khó chịu hỏi ngược lại: "Em có ý gì?" "Em mới là người nên hỏi anh có ý gì đấy!" Hứa Thanh Mây rất tức giận, cô nói: "Lâm Mạc Huy, rốt cuộc anh coi em là gì của anh chứ?" "Vậy còn em thì sao, em coi anh là cái gì?" "Anh..." Hứa Thanh Mây cổ hít thở sâu nhưng nước mắt đã tràn ra khỏi khóe mắt.
Lâm Mạc Huy thấy vậy thì rất đau lòng, anh thấp giọng nói: "Xin lỗi, anh... anh hơi nặng lời rồi."
Giọng điệu của Hứa Thanh Mây tràn ngập tủi thân: "Lâm Mạc Huy, anh thật sự quan tâm đến em sao?" "Bản thân anh ở đây ăn cơm một mình, cũng không hỏi thử xem em đã ăn cơm hay chưa?" "Anh có biết từ sáng đến giờ, ngay cả một ngụm nước em cũng chưa từng uống không?" "Rốt cuộc anh có coi em là vợ của anh không?"
Nói xong, Hứa Thanh Mây không kim được nước nước mà khóc lên.
Vương Anh Long bước đến, nghe thấy những lời nói vừa rồi của
Hứa Thanh Mây thì trực tiếp ngẩn người,
Không phải nhận lâm người, mà hai người này thật sự là vợ chồng.
Chết tiệt!
Thiên nga xinh đẹp như vậy mà lại chấp nhận kết hôn với tên cóc ghẻ này à?
Dựa vào cái gi chứ?
Ông ta mờ mịt quay trở về, Triệu Tổ Y thấy thế thi ngạc nhiên hỏi: "Sao thế? Không phải anh đến để nhắc nhở cô ấy sao?"
Vương Anh Long tức giận nói: "Nhắc nhở cái rắm ấy, hai người bọn họ là vợ chồng, người ta cũng đã kết hôn rồi"
Triệu Tổ Y mừng thầm trong lòng: "Cô gái này phải đui mù đến mức nào mới đồng ý gả cho một tên vô dụng khố rách áo ôm này chu" "Nhìn cô ta khóc sướt mướt thế kia chắc đang cãi nhau rồi." Vương Anh Long nhìn vẻ mặt của Hứa Thanh Mây thì trong lòng lại nổi lên hy vọng.
Đúng vậy, kết hôn thì sao chứ?
Một tên nghèo hèn lại vô dụng như thế thì dựa vào đầu lại có thể ngồi cùng bàn với cô gái xinh đẹp kia?
Ông đây muốn dụ dỗ người phụ nữ của cậu ta trước mặt cậu ta đấy, có gì không phục sao? "Phục vụ." Vương Anh Long đập mạnh bàn một cái, thu hút vô số ánh mắt của những người xung quanh. "Chào ông, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ông?" Một cái nhân viên phục vụ vội bước đến. "Vị trí này không thoải mái, tôi muốn đổi chỗ khác." Vương Anh
Long nói xong thì chỉ thẳng vào cái bàn của Lâm Mạc Huy: "Vị trí cạnh cửa số ở đảng kia cũng không tệ, tôi muốn đối đến chỗ đó." "Hả?" Nhân viên phục vụ không khói sửng sốt, loại chuyện thể này anh ta cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Nhân viên phục vụ thấp giọng nói: "Thưa ông, bên kia đã có người ngồi rồi.."
Vương Anh Long ngắt lời người phục vụ vẫn tiếp tục ngạo mạn nói: "Vậy cậu bảo cho bọn họ rời khỏi đó đi."
Nhân viên phục vụ: "Chuyện này không thích hợp đâu." "Có gì không thích hợp chứ?" "Tôi có thẻ hội viên vàng ở đây đấy, hội viên vàng mà ngay cả một chút quyền hạn cũng không có sao?"
Vương Anh Long liếc Lâm Mạc Huy một cái: "Hơn nữa tôi cảm thấy cậu ta căn bản không có tư cách ăn cơm trong này, cậu đến hỏi thử xem xem cậu ta có thẻ hội viên của Bách Hạo Hiện hay không?
Nhân viên phục vụ nhìn Lâm Mạc Huy với ánh mắt đây vẻ nghi ngờ. Người này toàn thân trên dưới đều không giống như người có tiền, mà cu như mấy người bán hàng rong ở trên via hè vậy. Chẳng lẽ anh ta lén lút lẻn vào đây. Triệu Tổ Y lớn tiếng nói: "Tôi biết anh ta, anh ta tên là Lâm Mạc Huy, chỉ là một tên quê mùa nghèo rớt mòng tơi mà thôi." "Đừng nói thẻ hội viên, đoán chừng đến cả bữa cơm này cũng trả không nổi nữa là." "Các cậu vẫn để cho anh ta gọi món ở đây sao? Ha ha, anh ta cứ mặt dày mà ăn uống no say ở đây đẩy, để xem lát nữa các anh định thanh toán thế nào?"
Sắc mặt của nhân viên phục vụ thay đổi ngay lập tức, anh ta nhìn Triệu Tổ Y: "Vị quý cô này, cô thật sự biết anh ấy sao?"
Triệu Tổ Y ngạo mạn nói: "Đương nhiên rồi, anh ta là bạn học cũ của tôi, thời đi học còn thầm mến tôi rồi bị mọi người đặt cho biệt danh là con cóc."
Mọi người ở xung quanh cười phá lên, dùng thái độ chế cười mà nhìn về phía Lâm Mạc Huy.
Hứa Thanh Mây nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lâm
Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy xấu hổ giải thích: "Vì khi đó vẫn còn nhỏ nên có chút không hiểu chuyện." "Hừ!" Hứa Thanh Mây hừ lạnh một tiếng, cũng không biết cô đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhân viên phục vụ đã bước tới. "Chào anh, thật ngại quá, có thể phiên anh cho tôi xem thẻ hội viên của anh một chút được không?" "Anh có ý gì?" Hứa Thanh Mây lạnh giọng hỏi, "Thật ngại quá, cho của chúng tôi chỉ dành cho hội viên, nếu anh muốn dùng bữa ở đây thì phải có thẻ hội viên mới được." Nhân viên phục vụ trưng ra vẻ mặt lịch tôn trọng, nhưng thật ra trong lòng đang cười nhạo đen mười tám đời tổ tông của đoi phương rồi.
Hứa Thanh Mây nhíu mày: "Anh nghi ngờ chúng tôi không có thẻ hội viên sao?"
Triệu Tổ Y cười nói: "Nếu anh ta có thì mau lấy ra cho nhân viên phục vụ xem một chút đi, có gì ghê gớm đâu chứ."
Mọi người ở xung quanh cũng hùa theo: "Người ta cũng chi là người làm công ăn lương mà thôi, hai người cần gì phải khiến người ta khó xử vậy." "Đúng đó, có thẻ hội viên thì mau lấy ra đi, có gì phải sợ đâu." "Trước đây có một người không có thẻ hội viên đã tự ý lẻn vào đây để ăn cơm, kết quả không trả nổi hóa đơn khiến cho nhân viên phục vụ kia bị phạt. Người như thế có khác gì với kẻ trộm đâu." "Nếu không có thẻ hội viên thì hai người bọn họ lẻn vào đây bằng cách nào?" Những người có mặt ở đây hoàn toàn là quần chúng ăn dưa, chỉ thích xem náo nhiệt chứ không muốn xen vào.
Hứa Thanh Mây xấu hổ đến đỏ mặt, bất mãn mà trừng mắt về phía Lâm Mạc Huy rồi mở vi lấy thẻ hội viên đưa ra. "Nhìn rõ chưa, thẻ hội viên đấy!"
Nhân viên phục vụ nhìn thoảng qua một cái rồi mỉm cười: "Xin cảm ơn, đã làm phiền quý khách rồi ạ." "Chờ đã. Đột nhiên Vương Anh Long quát lớn lên: "Tôi muốn đổi chỗ với bọn họ." "Thưa ông, hai người họ có thẻ hội viên. Nhân viên phục vụ lên tiếng nhắc nhở. "Tôi biết." Vương Anh Long gật đầu rồi nói tiếp: "Tuy nhiên, thẻ mà bọn họ lấy ra chỉ là thẻ hội viên bình thường nhất ở đây mà thôi." "Trong tay tôi có thẻ hội viên vàng ở đây, tôi hån là có quyền lựa chọn chỗ ngồi mà phải không?" "Chuyện này.." Nhân viên phục vụ lúng túng không biết phải làm sao, từ trước đến nay anh ta chưa từng gặp phải tinh huống như vậy. "Thể nào? Chút chuyện thể này mà cậu cũng không giải quyết được sao?" Vương Anh Long nổi giận nói: "Có phải cậu muốn tôi phải trực tiếp gọi điện thoại cho Hoàng Vĩnh Phong, đích thân nói cho ông chủ của mấy người chút chuyện cỏn con này sao?" Lâm Mạc Huy hơi giật mình, nhà hàng này thật sự là của Hoàng Vĩnh Phong sao?
Nhân viên phục vụ nghe vậy thì xanh mặt, không ngờ người đàn ông này lại quen biết với ông chủ, vậy thì chắc chắn không thể đắc tội rồi. "Thưa quý khách, có thể phiền hai vị đổi vị trí sang chỗ khác được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.