Phương Như Nguyệt ngồi cạnh Hứa Thanh Mây, cứ nói liên miên cằn nhằn mãi về việc cô phải liên lạc nhiều hơn với Thôi Nguyên Vũ, như vậy mới có lợi cho việc kinh doanh của gia đình. Từ đầu đến cuối bà ta đều bỏ qua người con rể Lâm Mạc Huy này, cũng không quan tâm tới cảm nhận của Lâm Mạc Huy chút nào. Lâm Mạc Huy cũng không mở miệng nói chuyện, sự chú ý của anh chủ yếu đều đang đổ dồn vào Hứa Thanh Mây. Sau khi Hứa Thanh Mây lên xe, lông mày cô luôn nhíu chặt lại, vẻ mặt rất u sầu, từ đầu đến cuối không hề nói một lời. Cảnh tượng này khiến cho người ta cảm giác dường như cô đang rất bực mình. Trong lòng Lâm Mạc Huy cảm thấy rất đau, anh muốn cô theo mình về nhà, như vậy rất khó chịu sao? Thôi Nguyên Vũ đó quan trọng tới như vậy? Không bao lâu, mọi người đã đến cổng của khu nhà. Lâm Mạc Huy đi đỗ xe, còn ba người Hứa Thanh Mây thì lên lầu trước. Cho tới khi Lâm Mạc Huy mang vali về đến cửa, anh lập tức đã nghe thấy giọng nói của Phương Như Nguyệt truyền tới từ trong nhà: "Thanh Mây, bố con nói đúng. Con cùng cái tên Lâm Mạc Huy này thì có thể có tương lai gì chứ?" "Cả cái thành phố Hải Dương này đều biết cậu ta còn chưa từng chạm tới con. Cho dù hiện tại ly hôn, con vẫn trong sạch. Con cái nhà giàu đều tới theo đuổi con, nhất định có thể tìm được người tốt hơn cậu ta gấp ngàn lần. Tại sao cứ phải treo cổ trên một cái cây chứ?" Lâm Mạc Huy cảm thấy trong lòng nhói đau, thật ra anh đã nghe những chuyện này không dưới một lần. Vờ như không nghe thấy gì, anh mở cửa bước vào nhà. Phương Như Nguyệt hừ lạnh khi nhìn thấy Lâm Mạc Huy, trên mặt không chút xấu hổ mà trừng mắt nhìn anh. "Mang hành lý cũng chậm chạp như vậy, cậu đúng thật là vô dụng!” Phương Như Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: m Mạc Huy, cậu có thể có chút tiền đồ hay không, có thể đừng để cho Thanh Mây phải mất mặt vì cậu nữa được không?" "Con đã làm gì?" Lâm Mạc Huy không nhịn được nói. Phương Như Nguyệt tức giận đáp: "Nếu không phải do cậu liên lụy, ngày hôm nay Thanh Mây đã nói chuyện với cậu Nguyên Vũ một hồi, có lẽ chúng ta có thể thương lượng một món kinh doanh lớn, sau đó ít nhất gia đình chúng ta cũng có thể đổi một căn nhà khác. Chính vì sự có mặt của cậu, ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu Nguyên Vũ, mất đi một cơ hội lớn cậu có biết không?" Lâm Mạc Huy khẽ cau mày, chuyện này có thể trách tôi sao? Lòng dạ của Thôi Nguyên Vũ đó, các người không biết sao? Theo như các người nói, tôi đáng lẽ nên là một con rùa rụt đầu để vợ đi móc nối với đàn ông khác, đổi lấy cái gọi là làm ăn? Lâm Mạc Huy nén giận: "Mẹ..." "Đừng gọi tôi là mẹ!” Phương Như Nguyệt trực tiếp ngắt lời Lâm Mạc Huy: “Quan hệ của hai người chúng ta không gần tới như vậy!" Sắc mặt của Lâm Mạc Huy trưởng đỏ lên: "Cái người Thôi Nguyên Vũ đó có tâm tư gì với Thanh Mây. Những chuyện này... những chuyện này các người đều biết. Cậu ta muốn bàn công việc với Thanh Mây, căn bản... ăn bản chỉ là muốn đánh chủ ý lên người cô ấy mà thôi!" “Thế thì làm sao?" Phương Như Nguyệt lớn tiếng nói: “Làm ăn ở bên ngoài, xã giao là không thể tránh khỏi. Những người khác đều là chồng xã giao ở bên ngoài. Ngược lại cậu một kẻ vô dụng, muốn vợ xã giao bên ngoài để nuôi mình, cậu vẫn còn mặt mũi chỉ tay năm ngón với Thanh Mây hay sao?" Lâm Mộ vội la lên, nói: "Làm... làm sao con có thể chỉ tay năm ngón với cô ấy..." “Đủ rồi!” Hứa Thanh Mây thấp giọng nói, cô tức giận trừng mắt nhìn Lâm Mạc Huy: “Tôi mệt rồi!" Hứa Thanh Mây mở cửa bước về phòng của mình, Phương Như Nguyệt căm tức trừng mắt nhìn Lâm Mạc Huy một cái: "Không nghe thấy sao? Thanh Mây mệt rồi, cậu còn không nhanh đi giặt hết quần áo cho Thanh Mây đi. Còn nữa, cả ngày hôm qua cậu không về nhà, nhà bếp có thêm bát đũa rồi, đi dọn dẹp sạch sẽ đi!" Lâm Mạc Huy nghiến răng, cuối cùng vẫn dọn dẹp gian phòng từ đầu đến cuối. Trong ba năm qua, anh đã quen với những việc này rồi. Anh không quan tâm nhà họ Hứa đối xử với mình như thế nào, điều duy nhất anh quan tâm là thái độ của Hứa Thanh Mây đối với mình như nào! Hiện tại anh đã thừa kế dây chuyền ngọc thạch của gia đình, có khả năng điều khiển sinh tử của người khác, muốn quật khởi quả thực dễ như trở bàn tay. Nói cách khác, hiện tại anh hoàn toàn có thể biến nhà họ Hứa thành một gia tộc lớn ở thành phố Hải Dương, nhưng câu hỏi đặt ra là gia đình họ Hứa liệu có xứng đáng không? Mọi thứ, đều phụ thuộc vào thái độ của Hứa Thanh Mây đối với anh! Nếu Hứa Thanh Mây không có một chút tình cảm nào đối với anh, thì cuộc hôn nhân ba năm này cũng nên buông tay rồi. Nếu cô có tình cảm với anh, thì anh phải có trách nhiệm của một người chồng. Em không rời không bỏ anh, anh nguyện lấy sinh tử làm lời hứa! Làm xong mọi thứ, Lâm Mạc Huy bước vào phòng. Trong phòng có hai chiếc giường, một chiếc giường rộng rãi, thuộc về Hứa Thanh Mây. Chiếc giường nhỏ còn lại rộng chưa đầy một mét là của Lâm Mạc Huy. Hứa Thanh Mây đang ngồi ở bàn trang điểm ngẩn người, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, trên mặt cô lộ ra vẻ buồn bực. Nghe thấy giọng nói của Lâm Mạc Huy, Hứa Thanh Mây quay đầu sang một bên, lau đi vài giọt nước mắt nơi khóe mi. Tất cả điều này đều lọt vào mắt Lâm Mạc Huy. Lâm Mạc Huy hoảng hốt, cô đã trải qua chuyện gì vậy? Trong ba năm qua, Lâm Mạc Huy hiểu rất rõ Hứa Thanh Mây. Cô là một người phụ nữ quật cường, tuy được mệnh danh là người đẹp số một thành phố Hải Dương nhưng cô không bao giờ làm việc dựa vào nhan sắc của mình. Cô làm mọi thứ bằng chính khả năng của mình. Từng bước một, từ một nhân viên cấp thấp trong công ty lên cấp cao như hiện tại, tất cả đều dựa vào năng lực của bản thân. Suốt bấy lâu, dù khó khăn đến đâu cô vẫn kiên cường vượt qua hết thảy, không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào. Lần này đã có chuyện gì vậy? Tại sao khi trở về sau chuyến công tác, cô lại biến thành như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong chuyển công tác này? Lâm Mạc Huy không thể không nghĩ đến Thôi Nguyên Vũ, nhớ tới cuộc điện thoại đêm đó, trong lòng anh lộp bộp một tiếng. Chẳng lẽ Thôi Nguyên Vũ đó đã làm điều gì không thể tha thứ với cô sao? Lâm Mạc Huy không khỏi nắm chặt tay, trái tim lúc này như bị một con dao đâm xuyên qua. "Thanh Mây, rốt cuộc là... chuyện gì đã xảy ra..." Lâm Mạc Huy trầm giọng hỏi. Hứa Thanh Mây liếc nhìn Lâm Mạc Huy với vẻ mặt lạnh lùng: "Không sao!" Lâm Mạc Huy cố hết sức làm cho mình bình tĩnh: "Nói cho anh biết, hoặc là, anh có thể giúp em điều gì không?" "Anh giúp em?" Hứa Thanh Mây lạnh lùng nhìn Lâm Mạc Huy: "Anh dùng cái gì để giúp em? Lâm Mạc Huy, ngay cả chính mình anh còn không chăm sóc được, còn muốn giúp em? Anh dựa vào cái gì chứ?" Nhất thời lâm vào trầm mặc, anh không thể nói với Hứa Thanh Mây rằng anh đã có được thứ thừa kế từ gia đình, hiện tại đã là một bác sĩ thiên tài. Hơn nữa, Lâm Mạc Huy cũng không định lộ diện sớm như vậy. Anh phải làm rõ tấm lòng của cô đối với anh, sau đó mới quyết định có nên nói với Hứa Thanh Mây điều này hay không. "Lâm Mạc Huy, anh làm tốt việc của mình đi đã!” Hứa Thanh Mây lạnh lùng nói: “Ba năm, anh đã ở bệnh viện ba năm. Những người khác đều làm tốt hơn, chỉ có anh là càng ngày càng tệ." Hứa Thanh Mây chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nghe nói hôm qua cả ngày anh không đi làm. Anh đi đâu vậy? Anh có biết công việc của anh muốn có được rất khó không?" Không cần phải nói, Triệu Gia Kiệt chắc chắn đã báo cáo với cô chuyện này. Mỗi khi Lâm Mạc Huy mắc một sai lầm nhỏ trong bệnh viện, Triệu Gia Kiệt lại thêm mắm thêm muối rồi báo ới Thanh Mây. Thứ nhất là vì muốn tìm cơ hội gần gũi với Hứa Thanh Mây nhiều hơn. Thứ hai, cũng là vì muốn đả kích Lâm Mạc Huy. "Hôm qua anh có chút chuyện..." Lâm Mạc Huy thấp giọng nói. “Có chuyện gì vậy?" Hứa Thanh Mây hỏi ngược lại. "Anh..." Lâm Mạc Huy đột nhiên không biết nói gì, anh muốn nói về chuyện em gái Lâm Quế Anh của mình, nhưng Hứa Thanh Mây không trả lời một cuộc điện thoại nào, điều này không phải đã thể hiện rõ thái độ của cô sao? Khi Lâm Mạc Huy nói về chuyện của em gái mình, vốn anh sẽ không nhận được một chút thông cảm nào, thậm chí còn có thể bị chế nhạo. Sau khi nghiến răng nghiến lợi, Lâm Mạc Huy không nhịn được nói: "Vậy thì tại sao mấy ngày nay em không trả lời một cuộc gọi nào?" Hứa Thanh Mây sửng sốt, nhìn chằm chằm Lâm Mạc Huy nhìn một hồi, đột nhiên tức giận nói: "Em muốn nghe điện thoại thì sẽ nghe, không muốn nghe điện thoại thì sẽ không nghe. Lâm Mạc Huy, anh thực sự cho rằng mình có thể kiểm soát được em sao?" "Anh..." Lâm Mạc Huy vô cùng tức giận, rống lên: "Hứa Thanh Mây, rốt cuộc em coi anh là cái gì?" Hứa Thanh Mây tức giận hỏi ngược lại: "Vậy anh coi em là cái gì?" Lâm Mạc Huy cúi đầu không nói, nếu là trước kia, anh sẽ không chút do dự nói cho Hứa Thanh Mây, cô là vợ của anh. Nhưng bây giờ, Lâm Mạc Huy sẽ không nói như vậy, anh cảm thấy buồn nôn! Không đợi được câu trả lời, Hứa Thanh Mây càng thêm khó chịu, đập bàn nói: "Cút ra ngoài! Đừng để em nhìn thấy anh nữa!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]