Cậu không biết rằng, khi cậu rời đi, tôi đứng cách đó không xa, mặc cho nước mắt lăn dài trên má.
- Lời tựa -
"Cố đại ngốc! Nhanh lên đi!"
Tôi khẽ dụi mắt, từ từ cất đồ vào cặp, ngước mắt nhìn bóng dáng chàng trai đứng ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng cảm thấy có chút khó tả, chỉ cảm thấy rất rối bời, nhớ đến đề văn buổi sáng thầy giao cho, tốc độ trên tay tôi tăng lên rất nhiều.
Vội vàng bước tới cửa, tôi làm lơ ánh mắt oán giận của chàng trai, tự nhiên leo lên yên sau xe đạp.
Tôi tên Cố Hi, năm nay vừa tròn 18, tôi không được xinh đẹp, dáng người cũng không cao về mặt trí tuệ thì cũng kém nốt. Mặc dù tôi đã sớm chấp nhận hiện thực, chấp nhận tầm thường của bản thân, nhưng cha mẹ tôi vẫn luôn xem tôi là viên ngọc quý nhưng chưa được mài giũa, sớm muộn gì cũng sẽ bộc lộ ra màu sắc của riêng mình, mỗi khi chạm phải ánh mắt của họ, tôi cũng chỉ biết méo miệng cười.
Xưa thường có câu, sau lưng quân tử luôn có tiểu nhân hãm hại, tôi cũng không ngoại lệ. Diệp Giản Mặc, khi nhắc đến cậu ta, bất kể là từ giáo viên đến bạn học hay thậm chí là phụ huynh, đều dùng từ: Ôn tồn lễ độ, học nhiều hiểu rộng, vẻ ngoài đẹp trai để hình dung cậu ta.
Nhưng từ trước đến nay tôi không cho là như vậy, tên nhóc này vẫn luôn là một con sói đội lốt cừu, kỹ năng nói chuyện độc miệng không ai bằng, cũng bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ngan-duoc-viet-tu-800-nam-truoc/3428728/chuong-5.html