Kiếp thứ hai.
14.
Đêm, Tiểu Linh khẽ nhắm mắt gối đầu lên chân Hứa Xuyên Hòa. Cậu thở hổn hển, khuôn mặt đỏ au như phát sốt. Mấy đêm nay cậu vẫn luôn yêu cầu hắn "cướp đoạt" mình, kỳ thực chính là trao tình yêu và chất dinh dưỡng. Chỉ có như vậy ngày hôm sau cậu mới có thể lên tinh thần, làm bạn với hắn.
Nhưng khi kết thúc nụ hôn dài đêm nay, Tiểu Linh bình tĩnh nhìn Hứa Xuyên Hòa. Cậu trề môi, nói: "A Xuyên, ngày mai anh nên về nhà."
Đương nhiên Hứa Xuyên Hòa hiểu câu này có ý gì, đóa Linh Lan trong tầm mắt đang dần héo úa. Hắn phải đợi hơn hai trăm ngày đêm mới có thể gặp lại Tiểu Linh.
Hứa Xuyên Hòa gật đầu một cách máy móc: "Hiểu rồi."
Tiểu Linh ngồi dậy, vùi đầu vào cổ hắn ngửi lấy mùi hương chỉ thuộc về Hứa Xuyên Hòa. Dường như vẫn không đủ, cậu bèn quấn chặt lấy hắn nom như Koala.
Mặt hồ yên tĩnh, trong bóng tối hiện ra ánh sáng yếu ớt của đom đóm. Hứa Xuyên Hòa ôm lấy bờ vai gầy yếu của thiếu niên, hỏi nhỏ bên tai cậu: "Tiểu Linh, em từng có nguyện vọng nào không?"
Tiểu Linh cười, trả lời: "Có chứ."
Nghe giọng điệu vui vẻ của cậu, Hứa Xuyên Hòa cũng nở nụ cười: "Là gì vậy? Nói anh biết, được không?"
"Được." Tiểu Linh hắng giọng, nói cách nghiêm trang. "Nếu có thể, em muốn trở thành một người bình thường. Một người bình thường trải qua hỉ nộ ái ố với A Xuyên, cố gắng sống lâu trăm tuổi bên cạnh anh."
Khu rừng sâu vắng lặng tràn ngập tiếng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ngan-chon-tinh-nhan/1026594/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.