Chương trước
Chương sau
Đây là một câu chuyện có thật trong đời mẹ tôi.
Vào những năm tám sáu tám bảy của thế kỉ trước, mẹ tôi khi ấy có mang anh trai tôi. Bà được chẩn đoán là khó sinh, và phải sớm nhập viện huyện để bác sỹ tiện bề theo dõi. Khi ấy bố tôi đi công tác xa nhà, và chỉ có duy nhất một mình bà ở trong bệnh viện mà không hề có người chăm sóc. Phần vì bố không có nhà, phần vì họ hàng nội ngoại hai bên đều ở rất xa viện huyện. Hơn nữa thời ấy kinh tế còn khó khăn, nhà nào có con có cái, là phải lo làm đồng làm ruộng đến đầu tắt mặt tối, làm gì có thời gian mà chăm nom cho sản phụ. Bởi vậy cho nên mẹ tôi đau đẻ, chỉ có một mình trong bệnh viện mà không có bất cứ một người thân nào ở bên.
Phòng sản phụ của bệnh viện huyện khi ấy, là một căn nhà chát bùn, có lõi tường là tre. Hay người ta còn gọi kiểu nhà ấy là nhà vách đất, và lợp ngói. Thời ấy kiểu nhà ấy rất thịnh hành, và còn được xem là kiểu nhà khang trang, không mấy nhà trong huyện có thể xây được căn nhà như vậy, mà chỉ có thể làm nhà mái lợp tre thông thường, có khi mưa gió còn không đủ ngăn qua vách tường, đến đêm đông lạnh chỉ biết ôm nhau mà rên.
Trong căn phòng dành cho sản phụ ấy, có đến bốn người sản phụ ngoài mẹ tôi, cũng vì những lý do khác nhau mà nhập viện, đang chờ bác sỹ chẩn đoán theo dõi.
Mẹ tôi nằm ở chiếc giường ở phía góc trong cùng, và bên ngoài cửa, ngay đối diện giường của mẹ tôi, là một người sản phụ thuộc dân tộc Thái. Người này có dáng người nhỏ thó, da dẻ hồng hào, cũng bị chẩn đoán là khó sinh và phải mổ đẻ.
Cô ta kém mẹ tôi khoảng bốn tuổi, và trong cả căn phòng dành cho sản phụ, cô ta là người duy nhất có người chăm sóc bên cạnh. Đó chính là bà mẹ chồng cô ta…
Chuyện kể ra sẽ chẳng có gì, nếu như không phải mẹ tôi vô tình xảy ra một chút mâu thuẫn với bà mẹ chồng này của cô ta.
Bà ta có một nước da trắng, quầng mắt hơi thâm, và khi nhìn thẳng vào mắt bà ta. Mẹ tôi có thể thấy được một màu đỏ đến đáng sợ, đó không phải là màu đỏ vì bệnh tật, hay vì bất cứ thứ gì khác, mà là một màu đỏ do ảo giác tạo thành.
Đôi lúc mắt bà ta trông rất bình thường, đôi lúc lại chuyển thành màu đỏ một cách quỷ dị.
Tất cả bệnh nhân trong phòng sản phụ khi ấy, đều có thể nhận biết được sự khác thường này. Cho nên nhiều người lựa chọn cách lảng tránh, và tốt hơn hết là càng ít bắt gặp bà ta càng tốt. Bà ta luôn tạo ra một không khí sợ hãi trong căn phòng, giống như một bóng ma lẩn khuất, bất cứ khi nào bà ta cũng có thể xuất hiện một cách bất ngờ.
Hôm ấy mẹ tôi pha sữa, vô tình để rớt một ít nước nóng lên người bà ta khiến bà ta rất tức giận. Một cảnh tượng ghê rợn đã lập tức xảy ra trước mắt bà. Bà già ấy nhe răng ra dọa mẹ tôi như một con thú, mắt đỏ tươi, khuôn mặt bà ta mọc ra những sợi lông tơ màu trắng rất dài.
Trong phòng khi ấy không có bất cứ ai ngoài mẹ tôi, cô con dâu và bà ta. Vì hôm ấy, ba ca sản phụ còn lại, đều đã xuất viện khi sinh xong. Căn phòng chỉ có ba người, những cảnh tượng ấy chỉ có duy nhất mẹ tôi và cô con dâu của bà ta thấy được.
Cô con dâu bà ta hình như đã biết trước việc này, nên chỉ bảo mẹ tôi ra ngoài và một mình cô ta ở trong phòng với bà già ấy để trấn an. Mẹ tôi nghe theo lời khuyên, và đi ra ngoài cho đến khi được cô con dâu kia gọi vào. Khi vào mẹ tôi vẫn còn nhìn thấy ánh mắt hằn học của bà ta hiện rõ, và mẹ tôi luôn có cảm giác rằng, mọi chuyện sẽ chưa dừng lại ở đây.
Hai ngày sau, mẹ tôi may mắn sinh thành công anh trai tôi mà không phải mổ đẻ. Bà được xuất viện sớm vì sức khỏe đã hồi phục nhanh.
Tối hôm ấy bố tôi về nhà thăm mẹ, mang theo một buồng chuối lại nhìn thấy sắc mặt lo âu hiện trên khuôn mặt mẹ tôi. Ông hỏi:
- Em làm sao thế?
Mẹ tôi trả lời:
- Hôm rồi ở viện em có gặp một bà già, rồi vô tình làm đổ sữa nóng vào người bà ta. Rồi bà ta giận lắm…
Bố tôi nói:
- Rồi sao mà phải lo, em không xin lỗi người ta một câu hay sao?
Mẹ tôi nói:
- Em có nói, nhưng mà ta vẫn còn điệu hằn học lắm, nghe chừng chưa bỏ qua chuyện này. Hơn nữa, em nghi bà ta là… là ma!
Bố tôi đặt nải chuối xuống bàn cười khẩy:
- Em cứ khéo đùa! Mà quỷ cái gì, em cứ hay tin vào mấy cái chuyện linh tinh không đâu đấy rồi có ngày lại thần hồn nát thần tính…
Bố tôi là cán bộ huyện, là công bộc của dân. Thời này cán bộ đối với mấy chuyện mê tín dị đoan đặc biệt bài trừ, hơn nữa còn là những người đi đầu trong công tác tuyên truyền. Chuyện mẹ tôi nói bà già kia là ma cà rồng, ai tin chứ bố tôi tuyệt đối không tin.
Còn tại sao mẹ tôi lại cho rằng, bà già kia là ma cà rồng. Ấy cũng là vì có những nguồn gốc sâu xa của người dân xứ này.
Người dân ở đây có một câu chuyện kể lại rằng, ma cà rồng là một loài ma quỷ có tồn tại trong nhân gian. Bình thường, bọn chúng không khác gì người thường, vẫn ăn ở sinh hoạt như vậy. Nhưng khi đêm đến, đặc biệt là khi trời sáng trăng, chúng sẽ lộ rõ bản chất thật của mình, với làn da trắng bệch, chiếc mũi to đỏ, và hai cái răng nanh dài đi hút máu và ăn xác thối.
Người ta sẽ thấy những con ma cà rồng xuất hiện lẩn khuất, khi nhà nào có đám tang đám giỗ. Bởi vì khi ấy ma cà rồng biết rằng có người chết, chúng sẽ phục ở xung quanh nhà có tang, và chờ khi cái xác được chôn xuống đất, chúng sẽ đào lên và ăn thịt của người chết một cách sạch sẽ.
Mẹ tôi có kể qua một câu chuyện, là có một cặp đôi người Thái yêu nhau. Chàng trai vô cùng say đắm cô gái, và cứ mỗi đêm đến hai người lại hẹn nhau ra một nơi vắng vẻ để tâm sự. Điều khiến chàng trai bị cuốn hút, đó chính là cô gái càng về khuya lại càng đẹp, nước da của cô càng trắng khiến chàng trai mê đắm.
Sau này hai người trở thành vợ chồng, trong bản xảy ra nhiều cái chết ly kỳ, có người nghi ngờ người vợ là ma cà rồng chuyên đi hút máu người và báo cho người chồng. Nhưng anh ta vẫn không hề tin, tận cho đến khi hai đứa con của chính anh ta chết, và anh ta tận mắt chứng kiến người gây ra cái chết là người vợ của mình đang thò hai cái răng nanh để hút máu, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đã hóa thành hình quỷ răng dài với cái mũi to tròn đỏ hỏn, cặp mắt đỏ tươi.
Kể từ đó người dân tộc Thái có một tục lệ truyền rằng, đi đêm nếu gặp người nào càng xinh trai đẹp gái thì càng phải cẩn thận, kẻo có ngày rước ma cà rồng về nhà mà gặp họa. Hơn nữa nếu có cảm giác có người theo dõi mình, hơn nữa nghi là người đó là ma cà rồng đang đánh chủ ý lên mình, trước hết nên chạy vào bất cứ cái nhà nào gần đấy đút một nhánh tỏi vào túi quần, để tránh con ma cà rồng tiếp tục bám đuôi theo sau, để có thể về nhà an toàn.
Còn nữa, nếu bất cứ người nào nghi ngờ người yêu mình là ma cà rồng, thì có thể hẹn gặp ở chỗ vắng, sau đó nướng một con ếch nhái đút vào túi quần để thử. Ma cà rồng bình sinh rất thích ăn ếch nhái, đặc biệt ếch nhái nướng thơm lên chúng sẽ không chịu được và sẽ để lộ nguyên hình. Những con ma cà rồng khi ngửi thấy mùi tỏi thì sẽ chạy đi ngay lập tức, còn ngửi thấy mùi ếch nhái nướng thì sẽ nhảy cẫng lên và bồn chồn không yên. Khi đó người ta có thể xác định được thân phận thật sự của chúng, và tìm cách tránh xa, cắt đuôi hoặc chia tay vì một lý do nào đó. Có đôi khi những con ma cà rồng không buông tha con mồi, khi ấy người ta sẽ phải lựa chọn cách là bỏ xứ mà đi.
Quay trở lại chuyện mẹ tôi.
Bố tôi sau khi về nhà một đêm thăm mẹ, là ngay ngày hôm sau lập tức đi bản để bắt lợn. Vì ngày ấy nhà còn nghèo, bố ngoài làm việc trên huyện, còn phải làm thêm một số công việc như mổ lợn làm ba toa, đi bản buôn thóc ngô thì mới đủ trang trải cuộc sống.
Và tai họa cũng ập đến ngay vào cái đêm ấy.
Đêm ấy mẹ tôi luôn có cảm giác bất an, và bà nghi ngờ rằng sẽ có chuyện xảy đến. Bà luôn cảm giác được dường như là có người đang theo dõi mình, và người này đã ở rất gần từ sau khi bố tôi rời đi.
Câu chuyện về những con ma cà rồng bám lấy người sống, luôn ám ảnh mẹ tôi và khiến bà trở nên cảnh giác.
Bà vội vàng nấu nhanh bữa cơm chiều, ăn cơm xong là bà lập tức đóng cửa cài then, và đi ngủ sớm.
Bầu trời đêm nhanh chóng buông xuống, tiếng ve kêu inh ỏi cùng với trời nóng bức khiến bà không sao ngủ nổi, linh tính khiến bà cảm thấy có chuyện bất an chẳng lành sẽ ập đến.
Bà nhớ lại rõ ràng cái ánh mắt oán hận đỏ như máu của bà già trong bệnh viện, cùng với đôi mắt hằn học chưa buông của bà ta.
Loảng xoảng!
Chợt mẹ tôi nghe thấy tiếng động đổ vỡ ở dưới gian bếp, bà lập tức giật mình. Tim bà đập nhanh hơn và cảm thấy hoảng sợ, bà nhớ rõ khi chiều đã đóng chặt cửa bếp, và cài then bên ngoài một cách cẩn thận. Bây giờ trong bếp có tiếng động loảng xoảng vỡ bát đũa như vậy, trừ khi là có người vào mở cửa, bằng không gió có khi nào có thể làm được việc ấy.
Bà không nghi ngờ là có kẻ trộm, bởi lẽ trong bếp chẳng hề có thứ gì ngoài đống bát đũa, nếu kẻ trộm muốn trộm, trừ phi là trộm thóc lúa gà vịt. Mà những thứ ấy thì không liên quan gì đến gian bếp cả. Hay là bố tôi đi bản về, đang đêm đói nên mò xuống bếp tìm thứ gì ăn để bỏ bụng. Nghĩ vậy, bà liên lập tức đánh tiếng:
- Mình đấy à?
Tiếng bà to rõ, vọng ra bên ngoài, nhưng không hề có âm thanh đáp lại.
Mẹ tôi mồ hôi chảy càng dày đặc hơn, bà nhớ lại lời cụ nội tôi có dặn. Nếu khi nào cảm thấy bất an, nghi là có ma, mày phải đặt một chậu nước ở trước cửa nhà, hai là đặt cái đòn gánh ở trước cửa nhà. Ma cỏ nó sợ một trong hai thứ ấy, nếu may mắn thì mày có thể trống chọi được tới sáng mà thoát kiếp nạn.
Mẹ tôi nhớ tới lời cụ nội, bà nhanh chóng tìm được thanh đòn gánh ở góc nhà.
Ngay khi bà vừa đặt thanh đòn gánh chặn ở trước cửa, thì qua khe cửa. Bà thảng thốt kêu lên, bà nhìn thấy một đôi con mắt đỏ như máu, đang hằn học nhìn qua khe cửa dõi vào trong nhà.
Mẹ tôi sợ hãi ngã lăn ra đất, khóc rú lên.
Đến khi mẹ tôi bình tĩnh lại, nhìn ta khe cửa không thấy bất cứ thứ gì. Bà mới vội vàng thay chốt cửa bằng thanh đòn gánh.
Khi mẹ tôi vừa sập thanh đòn gánh xuống, cùng là lúc cánh cửa đột nhiên bị đập mạnh ruỳnh ruỳnh từ phía bên ngoài.
Âm thanh vang lên rõ một một, một cái bàn to lớn đấy lông lá đang thò qua khe cửa thò vào trong nhà cố sức nạy thanh đòn gánh.
Mẹ tôi sợ quá, cứ hét lên khóc như ri. Cánh cửa đập ngày càng mạnh thì mẹ tôi càng khóc lớn, anh trai tôi khi ấy còn bé, nghe thấy âm thanh to quá cũng sợ hãi mà khóc rống lên theo. Cả không gian bao trùm một nỗi sợ vô hình. Bức vách tường thì rung lên rụng xuống những mảng đất cát, với sức đập mạnh như thế, mẹ tôi không biết là liệu nó có chịu nổi hay không.
Trong cơn sợ hãi, mẹ tôi vẫn cố làm theo lời cụ nội nói, chuẩn bị một chậu nước đặt trước cửa nhà. Nhưng trong chậu không có nước, chỉ còn lại mỗi gáo nước để ở đầu giường, không đủ để đổ đầy chậu. Mẹ tôi sợ quá, lại nghe ma cỏ là sợ nước tiểu của người, nên bà đánh dùng thứ nước tiểu của mình, của anh trai tôi, với gáo nước còn sót lại đổ vào chậu đặt ở trước nhà.
Làm xong những việc ấy, thì tiếng động cũng đột nhiên im bặt. Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện đã qua. Bà định lên giường đi ngủ mong cho mau tới trời sáng. Bà cố sức không dám nhìn vào khe cửa, bởi vì khi ấy bà sợ rằng lại bắt gặp ánh mắt hằn học qua khe cửa kia sẽ khiến bà không chịu nổi mà ngất đi.
Nhưng bà vừa nằm lên giường, thì tiếng đập cửa ruỳnh ruỳnh lại tiếp tục vang lên.
Bà vừa sợ hãi vừa tức giận kêu gào:
- Mày cút đi!
- Mày cút đi…
Bà kêu gào hai lần như thế, thì tiếng động lần này cũng đã im bặt. Chỉ còn lại khoảng không gian tối đen như mực, với ánh sáng leo lắt.
Bà mệt nhọc, quay sang dỗ anh trai tôi đi vào giấc ngủ, thì đập vào mắt bà, lại là đôi mắt đỏ tươi như máu ấy. Cái đôi mắt đỏ tươi ấy đang nhìn qua khe cửa sổ, nhìn vào phía giường, mà chiếc giường lại đang đặt ngay cạnh khe cửa sổ.
Mẹ tôi hãi hùng quá, ngã bật xuống đất, khóc rưng rức kêu cha gọi mẹ, rồi trách bố tôi sao lại bỏ mẹ tôi ở nhà một mình thế này.
Đến bây giờ thì trên giường bà cũng không nằm được nữa, bà lại phải đến trước cửa chính, ôm thanh đòn gánh, ngồi cạnh chậu nước mà ôm anh tôi suốt đêm.
Bà thức trắng cả đêm, tới sáng thời bố tôi cũng bắt lợn trong bản về. Con lợn bốn năm tạ, được bố tôi nhốt vào chuồng. Rồi bố tôi thấy nhà cửa lại xiêu vẹo, bát đũa trong bếp thì vỡ ngổn ngang. Lại thấy mẹ tôi ôm anh trai tôi ngồi trước cửa nhà mặt thất thểu, thì đánh tiếng hỏi:
- Nhà cửa làm sao thế này?
Mẹ tôi đêm hết chuyện đêm qua kể lại cho bố tôi, nhưng bố tôi không tin, chỉ trống tay vào nạnh nói:
- Chắc là thằng trộm nào nó mò vào nhà, rồi nó nhát cho một trận chứ làm gì có ma quỷ nào!
Mẹ tôi vừa khóc vừa kiên quyết khẳng định:
- Em nói thật đấy! Em đoán là đêm nay kiểu gì nó cũng quay lại, là bà già ấy chứ không sai, bà ta không buông tha cho em đâu!
Bố tôi gật đầu, sửa lại cánh cửa siêu vẹo, dọn gian bếp. Mẹ tôi cũng đi chuẩn bị bữa ăn rồi, nhanh chóng đi ngủ chờ đến đêm.
Đêm hôm này bố tôi ở nhà, pha ấm chè đặc ngồi ở giữa nhà, cửa mở toang thức chờ đến sáng, xem xem cái thứ mà mẹ tôi nói là cái gì. Ông cầm rõ tấm đòn gánh thủ thế, cho dù có là thằng trộm nào đến nhà, ông cũng sẽ đánh nó một trận ra trò.
Thế nhưng, hết đêm, dường như là trêu ngươi bố tôi. Lại chẳng hề có chuyện gì xảy ra, và mẹ tôi đêm ấy được một giấc ngủ ngon.
Sáng ra bố tôi mắng mẹ tôi một trận, mẹ tôi nghi ngờ là vì nó biết được bố tôi ở nhà, nên không dám hành động. Cho nên bà bàn với bố tôi, giả vờ đi đâu đấy, khi ấy nửa đêm trở về, nhất định sẽ rõ mọi chuyện.
Bố tôi thì mắng là mẹ tôi giở hơi, lắm trò. Nhưng vì vẫn muốn minh bạch cho mẹ tôi ra nhẽ, nên đêm ấy vẫn xách con dao bên người, rồi qua nhà chú thím cách đấy nửa cây số ngồi chơi rồi chờ nửa đêm mới về.
Mẹ tôi ăn cơm chiều xong, lại đóng cửa cài then.
Và quả nhiên lần này sở liệu của bà đã đúng, dường như nó biết được bố tôi không có ở nhà. Nên ngay khi màn đêm đen xuống, mẹ tôi trốn ở trong nhà cài chặt cửa, là cái tiếng động đập cửa ruỳnh ruỳnh ấy lại vang lên. Bà khóc thét lên sợ hãi, tay nắm chặt đòn gánh, chậu nước đã được đong sẵn để trước cửa.
Nhưng dường như lần này những thứ ấy không thể ngăn được con ác quỷ bên ngoài khung cửa, bà ôm anh trai tôi khóc nấc lên. Anh tôi khóc rống lên như muốn nói, sao bố không về nhanh đi để bảo vệ mẹ con con.
Rầm!
Và khi cánh cửa không còn chịu nổi, hiện ra trước mắt mẹ tôi là một thứ sinh vật đầy lông lá, với răng nanh dài, lông nó trắng muốt. Toàn thân to lớn khắp nơi đều như một con thú, nhưng có một điểm khiến mẹ tôi lập tức nhận ra là dáng điệu lòng khòng không sai vào đâu được của một bà già, và đôi mắt to đỏ hằn học ấy. Nó nhăm nhe lượn lờ ngoài cửa không vào, vì vẫn còn e ngại chậu nước trước cửa nhà và cây đòn gánh trong tay mẹ tôi.
Lúc ấy mẹ tôi đã sợ đến xanh mặt, chỉ trực ngất đi. Và trong tiếng gió bà có thể nghe thấy cái giọng khàn khàn như oán trách của bà già kia, cái âm thanh bằng tiếng dân tộc mà bà có thể hiểu được vài phần.
Đúng lúc này như được trời giúp, bố tôi ở đầu đường đang tha thẩn đi về, nghe thấy tiếng khóc rống ở nhà thì lập tức chạy như bay cầm dao xông đến. Nhìn thấy thứ sinh vật kinh khủng đứng lù lù trước nhà khiến bố tôi cũng hãi hùng. Ông thoáng chùn chân một chút, nhưng vì nghĩ đến vợ con, rồi máu đàn ông nổi lên. Ông cố nén sợ hãi xông đến cầm dao khua loạn, vừa khua vừa quát vừa hét lên để cho thứ vật kinh khủng kia sợ hãi mà bỏ đi.
Mẹ tôi thấy bố tôi về, cũng như lấy được thêm sự can đảm, cầm thanh đòn gánh trong tay cũng nhắm mắt nhắm mũi lao về phía thứ vật kia mà đập loạn lên.
Tận khi hai người nghe thấy tiếng tru réo sợ hãi, tiếng loạt xoạt vấp ngã ở sau lùm cây. Hai người mới dám mở mắt ra nhìn rõ xung quanh sự tình, lúc này cả hai mới thở dài nhẹ nhõm. Mẹ tôi ôm bố tôi mà khóc, vừa trách bố tôi là không tin bà, vừa trách vì sao bố tôi về muộn đến thế, về muộn hơn một chút nữa thì hai mẹ con đã…
Còn bố tôi thì sau đấy tin thật, và cũng rút kinh nghiệm là mỗi lần có việc đi xa, đều nhờ người sang ngủ trông nhà giúp. Hôm thì bà chị dâu, hôm thì là bà thím để cho nhà có tiếng người qua lại, con ma kia sợ sẽ không dám bén mảng đến.
Còn về bà già kia, mẹ tôi trong một lần đi chợ có gặp lại bà ta. Cũng không xa hôm xảy ra sự việc, bắt gặp ánh mắt mẹ tôi, bà ta tỏ ra rất sợ hãi. Mẹ tôi lơ đãng nhìn xuống chân bà ta, thì thấy bàn chân bà ta bị cắt cụt một mẩu và đi lại tập tiễng. Nhớ lại sự việc hôm ấy, sáng hôm sau bố tôi ra sau vườn kiểm tra, chỉ thấy một khúc chân chó trẳng rơi lại, nghĩ là của thứ thú vật hôm qua, nên bố tôi lập tức đem đi đốt ngay. Còn mẹ tôi lúc gặp bà già ở chợ, thì chỉ thở dài tặc lưỡi.
Sau này có người báo tin, bà ta đã bỏ đi xứ khác. Rồi thì dần dần anh tôi lớn, bố tôi cũng không còn đi bản nhiều nữa, cho nên mẹ tôi cũng bớt sợ, và những chuyện ly kỳ như vậy cũng có đôi lần xảy ra. Chỉ là xảy ra ở một gia đình khác, không phải gia đình tôi. Người ta cũng nghi ngờ cho bà già kia chính là thứ ác quỷ ám ảnh mình, nhưng không có căn cứ nên cứ để vậy. Đến khi bà ta biến mất, những chuyện kiểu như vậy mới thực sự chấm dứt.
Tôi kể câu chuyện này không phải là tào lao hay bịa đặt. Câu chuyện tôi kể lại, chỉ là một câu chuyện hồi nhỏ tôi được nghe mẹ kể lại, dẫu biết là hay hay dỡ, những cũng xin được kể lại cho mọi người bằng giọng kể của tôi. Còn về văn phong tôi không tốt, khiến chuyện kém hấp dẫn thì cũng xin được lượng thứ. Người đọc nếu thấy câu chuyện có yếu tố nào khúc mắc, có thể cho tôi một vài ý kiến. Nếu câu chuyện thành công, tôi xin mạn phép được đăng một vài câu chuyện hồi nhỏ tôi được nghe kể thêm nữa, để mọi người cùng được biết đến.
Ngạ Quỷ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.