“Chốn tây phương mưa thu lất phất
Rừng phật tháp ngây ngất hương sen
Dao thần huy vũ đòi phen
Cung thần Hậu Nghệ bắn tên đầy trời”
Nghe Âu Cơ nói, Lạc Long Quân mừng rỡ, quay lại phía vợ hỏi:
“Ý mình là?”
Âu Cơ bèn thì thầm nhỏ vào tai chồng, Lạc Long Quân nghe thì mặt mày mừng rỡ, vỗ đùi đánh bép một cái, đoạn nói:
“Ừ nhỉ, sao tôi lại quên mất người này. Cũng may mà mình còn nhớ tới cậu ta!”
Nói tới đây, hai vợ chồng mỉm cười nhìn nhau đầy ý vị.
Trên đỉnh một ngọn tháp trong rừng tháp, Hậu Nghệ đã đứng khoanh tay chờ sẵn. Y mặt mũi khôi ngô, thân mang giáp mỏng màu cam đỏ, chân đi hài đen. Tóc y búi lại, lưng đeo cung và ống tên, trong ống chỉ chứa có chín mũi tên. Phải mãi một lúc lâu sau, từ phía bên Thiên Phủ mới có người chạy ra ứng chiến. Hậu Nghệ đảo mắt nhìn thì thấy đây là một cậu thanh niên diện mạo chừng ngoài hai mươi tuổi. Cậu thanh niên bí ẩn khoác một tấm áo choàng đen, chân đi đất, bên hông lấp ló một con dao bầu.
Đợi cậu thanh niên nhảy lên một đỉnh tháp, Hậu Nghệ liền hướng về phía cậu ta, nói:
“Xưng danh đi, ta xưa nay không đánh với hạng vô danh tiểu tốt!”
Cậu thanh niên từ tốn đáp:
“Tôi chính là hạng vô danh tiểu tốt, tên họ nào có quan trọng?” Đoạn cậu ta giật tấm áo choàng ra, ném sang một đỉnh tháp khác, để lộ một thân mình trần, đóng khố. Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-xu-mong/2062280/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.