Chương trước
Chương sau
Nghe Tuyết Nhi nói vậy, Hầu Ca định ngăn lại nhưng lại không tìm được lý do. Thật sự, nếu suy nghĩ một cách lô-gíc, đây chính là cách tốt nhất. Mộc Nhi tu vi thấp nhất trong ba người, nếu nàng đi lên rồi xảy ra chuyện, tuyệt đối là cửu tử nhất sinh. Trong khi Tuyết Nhi tuy tu vi không cao hơn bao nhiêu, nhưng cao hơn một chút, đường sống cũng đã rộng hơn một chút. Tuyết Nhi quay sang Hầu Ca, đoạn nói:

“Bảo vệ tốt cho Mộc Nhi, tớ sẽ không sao.”

Hầu Ca gật đầu, đoạn nó thò tay vào trong đai lưng, lấy ra mười viên nhỏ như viên bi, nhét vào tay Tuyết Nhi cùng Mộc Nhi mỗi người năm viên.

“Đây là?” Tuyết Nhi tò mò.

“Tớ sẽ cố gắng ở sát bảo vệ hai cậu. Nhưng nếu như bị chia tách, mà có tên nào quá phận, thì hãy nhằm thẳng vào hắn mà ném, rồi tranh thủ thời gian chạy cho nhanh!” Hầu Ca dặn đến đây, chỉ cười cười mà không nói gì thêm, Tuyết Nhi nghe vậy thì gật gật đầu, rồi bước ra phía trước, tụ họp với hai kẻ được hai phe còn lại phái ra.

Thực ra mấy viên bi mà Hầu Ca vừa đưa cho Hắc Bạch Song Sinh, là một tổ hợp hỗn tạp các loại đạn dược. Chả là thằng bé, từ hồi nhà lắp cáp, rất mê xem hoạt hình Người Dơi trên Cartoon Network. Từ khi đến Xứ Mộng, nó lại tìm được một cái đai lưng nom khá giống của Người Dơi, rồi lại dành thời gian tìm hiểu chút sách y dược trong thư viện của Đạo Quán, cuối cùng quyết định bào chế một ít đạn dược các loại từ bom khói, bom thối, đến đạn nổ, đạn cay,.v.v...

Tuy mấy thứ này vô tác dụng đối với thực lực chân chính, nhưng nếu chiếm được tiên cơ, đem dùng đánh lén thì Đạo Sư trở xuống nhìn chung là không kịp trở tay, vẫn ăn một chút thiệt nhỏ. Tại lúc này, với tu vi của hai nàng Tuyết, Mộc, đánh có thể không lại hai đám người này, nhưng đánh lén thành công rồi chạy hẳn không phải vấn đề quá lớn. Vậy nên, Hầu Ca quyết định đem mấy viên này ra đưa các nàng.

Ư Việt Tông phái ra một Đạo Nhân Cửu Tinh, Thái Sơn Kiếm Phái cũng không quá kém cạnh, kẻ đi ra là một tên Đạo Nhân Bát Tinh đỉnh phong. Ba người không nhanh không chậm tiến dần về cửa hang. Đến lúc đến sát cửa hang, đột nhiên một luồng kình khí đánh ra từ phía Cửu Tinh của Ư Việt Tông, trực tiếp đẩy Tuyết Nhi về phía cửa hang, mà phía bên Thái Sơn Kiếm Phái căn bản là làm như không nhìn thấy.

“Vô sỉ!” Hầu Ca chửi thầm trong lòng, chuẩn bị động thủ cứu người thì nhoáy một cái, Tuyết Nhi loạng choạng bước qua cửa động, đã biến mất vô tung vô ảnh.

“Sư huynh, là một cái truyền tống trận!” gã Lục Tinh của Thái Sơn Kiếm phái nhanh miệng bẩm báo.

Nghe thấy vậy, cả Vô Cương cùng Trương Vô Thường cùng đồng loạt hạ lệnh cho phe của bọn hắn: “Tiến vào!”

Hầu Ca thấy vậy thì cũng không nhanh không chậm, túm cổ tay Mộc Nhi kéo theo. Thật sự không rõ truyền tống trận này hoạt động ra sao, nếu mà để thất lạc nhau thì thật sự nhóm họ không khỏi nghi ngờ sẽ rơi vào tình huống tệ nhất trong ba nhóm người tranh đoạt bảo vật lúc này. Mộc Nhi hiển nhiên cũng hiểu tình thế của họ lúc này vậy nên lẳng lặng theo sát Hầu Ca. Cả ba nhóm người lần lượt tiến vào cửa động, rồi lần lượt biến mất theo các luồng sáng.

Lúc bị truyền tống đi, Hầu Ca cảm giác như thể bước hụt trong mơ vậy. Nhoáng một cái, đã bị truyền tống đi đến địa phương nào không hay. Khi cảm giác được chân chạm tới đất bằng, Hầu Ca có loạng choạng hai bước rồi đứng vững lại. Nó định thần lại, chớp chớp mắt để làm quen với bóng tối trong động, rồi xem xét một chút tình huống ở xung quanh.

Lúc này, nó đang ở trong một hốc động nhỏ, khá thiếu thốn ánh sáng. Trên tường có hốc gắn đuốc nhưng tuyệt nhiên hiện tại không có đốt. Ngay phía chéo bên phải xem chừng là cửa ra một hành lang dài hẹp với một chút ánh sáng le lói.

“Ê, cậu bỏ tay ra được rồi.” Hầu Ca đang suy nghĩ thì nghe thấy Mộc Nhi nhắc. Lúc này nó mới để ý tay nó vẫn còn chưa thả cổ tay cô bé ra. Hầu Ca vội vã buông tay, cười trừ, xin lỗi một câu, “Xin lỗi, tớ quên mất!”

“Không sao,” Mộc Nhi nói. Con bé cũng nhìn xung quanh, rồi quay lại hỏi Hầu Ca, “Bây giờ tính sao?”

“Cứ đi thám hiểm một chút, thử xem có tìm được chị cậu không,” Hầu Ca ngẫm nghĩ một chút rồi đáp, “Nếu thuận tiện trên đường thu được bảo vật gì vào tay thì càng tốt.”

“Ừm.”

Quyết định xong, hai đứa trẻ lập tức tiến ra hành lang hẹp, dọc theo hướng ánh sáng le lói.

***

Đầu tháng 9 năm 2005.

Lúc này, ông nội Hầu Ca và Lục Hồng ở phía xa quan sát đang có cảm giác như ngồi trên lửa. Từ mấy phút trước, chuyện mà họ mong đợi đã xảy ra, rõ ràng họ đã cảm nhận được tia khí tức của Hỏa Hồn Hầu toát ra từ cơ thể Hầu Ca. Vậy nhưng, trái với suy đoán của họ, là Hầu Ca có thể đối chiến với hai tên Đạo Nhân Tam Tinh, thì Hầu Ca đỡ được duy nhất một đòn, rồi ngã xuống không rõ sống chết. Thế rồi bọn sơn tặc đã chuyển chú ý qua đám trẻ còn lại...

“Sư phụ!” Lục Hồng khẩn trương, “Hay là ta xuống cứu bọn chúng?”

“Đợi thêm chút nữa...” ông nội Hầu Ca nói, có thể nghe thấy sự lo lắng cùng không chắc chắn trong lòng ông.

“Sư phụ, nếu không xuống ngay sợ là Hầu Ca sư đệ cùng bọn chúng...” Lục Hồng giọng run lên.

“Ài,” ông nội Hầu Ca thở dài. “Thất bại thật sao?” Ông thầm nghĩ. Thế rồi, ông chuẩn bị tự mình đi xuống cứu bọn trẻ, nhưng ngay lúc ông định đi thì một luồng khí tức từ trong người Hầu Ca quét ra khắp xung quanh. Bọn sơn tặc dưới Tam Tinh trực tiếp ngã ngửa ra, Tam Tinh thì loạng choạng, mà mấy tên trên Tam Tinh cũng bị đẩy lui một hai bước.

Lúc này, Hầu Ca đang cảm giác rất sung mãn. Sức mạnh kỳ bí trong cơ thể nó một lần nữa trào ra khắp các huyệt vị, chảy xuôi theo từng đường kinh mạch. Khắp người nó nóng ran như lửa đốt, tất cả các vết thương trên người như bị một thứ lửa vô hình vô sắc đốt cho bốc hơi, da nó lành lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy. Hầu Ca mở mắt, miệng nó khẽ nhếch lên, nở một nụ cười cuồng tiếu.

Mà những kẻ xung quanh nhìn thấy nụ cười này thì trong lúc này có cảm xúc bất đồng. Chúng bạn của Hầu Ca không hiểu sao cảm thấy một sự an lòng đến kỳ lạ, cứ như thể mọi chuyện đều sẽ rất nhanh ổn thôi. Bọn sơn tặc thì không hiểu sao đột nhiên đều có một cảm giác lạnh buốt đến từ tâm can lan ra khắp người cùng một cảm giác bất an, như có điều gì đó không đúng.

Mà ông nội Hầu Ca và Lục Hồng lúc này thì đang trợn mắt, há mồm một cách ngốc trệ...

“Lục... Lục Hồng” ông nội Hầu Ca lắp bắp, “Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy điều mà ta nhìn thấy đúng không?”

Im lặng. Lục Hồng lúc này vẫn đang há hốc mồm chưa hoàn hồn lại.

“Sức mạnh thì đúng là của Hỏa Hồn Hầu rồi, nhưng nụ cười vừa rồi...” ông nội Hầu Ca lại nói tiếp.

Im lặng.

“Đúng là rất giống ‘hắn’, phải không, Lục Hồng?” ông nội Hầu Ca cuối cùng cũng kết thúc được câu. Mà lúc này dường như Lục Hồng cũng vừa mới lấy lại được khả năng nói:

“Quả đúng là giống với chú ấy!” Hắn kết luận.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” ông nội Hầu Ca trầm ngâm.

Mà ngay lúc này thì Hầu Ca đã lao vào giữa đám sơn tặc như sói lao vào giữa bầy cừu. Sức mạnh bí ẩn này lần này hình như còn sung mãn hơn lúc nó ở trong Tụ Hồn tháp. Thật sự vào lúc này thì cả toán sơn tặc có cùng lên cũng không đủ cho Hầu Ca luyện tay, nó cứ đánh tới là có vài tên ngã nhào ra, nhẹ thì bất tỉnh, nặng thì lập tức có những đạo linh hồn bay thẳng về phía Tụ hồn tháp nơi chúng đã tiến vào Xứ Mộng. Chả mấy chốc, ba mươi tên sơn tặc đã bị giải quyết một cách sạch sẽ chỉ còn mỗi tên thủ lĩnh Đạo Nhân Ngũ Tinh là còn đang đứng.

“Ngươi muốn tự xử lý hay để ta phải động thủ”, Hầu Ca nhếch miệng cười châm chọc.

“Ngươi…” Tên đầu lĩnh sơn tặc há miệng định nói gì nhưng hắn thực sự không biết nói gì. Hắn không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra cũng như không thể tin được một tên nhóc Nhất Tinh còn chưa tới, đã bị đánh đến như chết rồi, lấy đâu ra sức mạnh hoàn toàn đảo ngược tình thế, rồi hạ gục gần ba chục tên thủ hạ của hắn chỉ trong có mấy phút đồng hồ...

“Ồ?” Hầu Ca nhếch miệng cuồng tiếu, “Là ngươi nói muốn ta động thủ đó nha!”

Tên đầu lĩnh sơn tặc còn chưa kịp hiểu là lời của mình vừa bị bóp méo, thì Hầu Ca đã lao đến, tung ra một quyền, trực tiếp đánh cho linh hồn hắn bay thẳng về Địa Cầu.

Hầu Ca đánh xong, thì chợt cảm nhận được sức mạnh kỳ bí kia biến mất, nó như người thoát lực gục xuống, rồi cảm nhận được có người đỡ mình. Chúng bạn đã chạy tới ôm lấy nó, hoan hô chiến thắng.

Trong không khí hân hoan ấy, Hầu Ca đã tự hứa trong lòng một câu. Nó muốn, không, là nó nhất định sẽ vượt qua hắn, kiếp trước của nó!

Muốn biết tại sao sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu lúc nổ lúc xịt, cũng như quá trình tầm bảo của Hầu Ca cùng Hắc Bạch Song Sinh diễn biến ra sao, xin chờ chương sau sẽ rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.