Càng lúc lạc đề càng xa thật sự là…. Nói một chút chuyện của Tiểu Yêu và Tôm Hùm Ca đi.
Hai người bọn họ cứ dính chặt lấy nhau, tuy rằng gần đây tôi không thường gặp Tiểu Yêu nhưng đại khái cũng đoán được, bởi vì đã lâu rồi cậu ấy không đăng gì chia sẻ với bạn bè.
Tôi nhớ trước kia cậu ấy lúc còn show ân ái cả ngày từng có một khoảnh khắc vô cùng phiền lòng mà nói với tôi “Kỳ thực không có gì mới càng thích khoe khoang… Cậu từng thấy tớ khoe giàu bao giờ chưa? Không có phải không?”
“…” Nghe rất muốn ăn đòn.
Nhưng mà, e rằng, xem xét kỹ thì hình như cũng có chút đạo lý, áp dụng cho người khác thì không biết thế nào nhưng câu này đặt trên người Tiểu Yêu Ca của chúng ta thì hoàn toàn chính xác.
Giống như việc cậu ấy không khoe giàu nhưng từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ giàu có, giờ cậu ấy không khoe ân ái, mà là từ đầu đến chân đều hiện vẻ hạnh phúc.
Cậu ấy và Tôm Hùm Ca, lúc đến ăn mì thậm chí còn không nắm tay, tôi lại có thể thấy cả hai người đều là sắc mặt hồng hào tâm tình sung sướng, lúc nhìn vào mắt nhau cũng là tràn đầy tình ý, tự đáy lòng tôi thật vui cho họ.
“Oa! Tiểu Vệ! Nhìn sắc mặt cậu tốt lắm, thời gian này sống thật thoải mái phải không!” Tiểu Yêu sờ cằm híp mắt nhìn tôi.
“…” Cậu giỏi lắm! Bắt nạt Tiểu Vệ Ca đây nói chuyện không lưu loát phải không? Dám cướp lời thoại của tôi!
Lại nói, trước khi Tiểu Yêu và Tôm Hùm Ca đi Hokkaido nghỉ phép tắm suối nước nóng rồi đón năm mới, tôi mời vợ chồng hai người bọn họ đến cửa hàng của vợ tôi ăn mì. Tuy rằng cửa hàng của Mì Sợi Ca không trang trí xa hoa rộng rãi như cửa hàng của Tôm Hùm Ca, nhưng tôi vẫn rất kiêu ngạo, còn vô cùng tự tin đối với tay nghề nấu mì của Mì Sợi Ca.
Quả nhiên Tiểu Yêu và Tôm Hùm Ca đều khen không dứt miệng nhà chúng tôi, đặc biệt là Tôm Hùm Ca, anh ta làm trong lĩnh vực ẩm thực, nghe đâu trước kia cũng từng là đầu bếp, sau khi ăn mì xong thì nói muốn xem quá trình nấu mì của Mì Sợi Ca, không biết có tình là đánh cắp bí mật thương mại không nhỉ?
Cái này nhất định không phải đâu, cho nên Mì Sợi Ca liền dẫn Tôm Hùm Ca ra sau bếp, chỉ còn tôi và Tiểu Yêu ngồi nói chuyện ở gian trước.
“Tiểu Vệ, cậu khẩu thị tâm phi, còn dám nói cậu không thích anh ta?” Tiểu Yêu cười đến ý tứ sâu xa.
“…” Thực sự là trăm miệng cũng chẳng bào chữa nổi, uống chi tôi còn nói lắp… Thôi, tôi vẫn cố cúi đầu lau bàn đi.
“Cậu nói cho anh ta biết chưa?” Tiểu Yêu hỏi.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, lại lắc đầu một cái.
“Cũng được, qua năm mới rồi nói sau” Tiểu Yêu thở dài “Mà việc này sớm muộn cũng phải nói, đúng không? Chính cậu dạy tớ, phải thẳng thắn với người thương”
Tôi cúi đầu, tiếp tục lau bàn.
Đạo lý thì hiểu đấy, nhưng chỉ hiểu thôi. Có câu nói cũ lắm rồi nói thế nào nhỉ: Hiểu được nhiều đạo lý thì cũng vẫn không sống tốt cả đời được?… Nói là không sống tốt cả đời thì cũng quá khoa trương, nhưng ý tứ thì cũng không khác lắm.
Có một số việc lý trí biết phải làm thế nào, nhưng về mặt cảm tình lại là chuyện khác. Nếu như con người có thể điều khiển tốt tâm tình và cảm xúc của mình vậy thì không còn là người nữa, là thần.
Bất kể thế nào, đón một cái tết thật vui vẻ rồi nói sau, hoặc là tôi có thể cùng Mì Sợi Ca “cái kia” trước mất lần, cứ thế dù sau đó không xong… cũng coi như chúng tôi đã có được những hồi ức vô cùng quý giá.
“Cậu đừng bày ra cái vẻ mặt này, lạc quan lên chút. Mọi chuyện chưa chắc đã phát triển theo hướng chúng ta phỏng đoán, tôi cảm thấy đối tượng của cậu nhân phẩm tốt lắm, tính cách cũng rất rộng rãi. Hơn nữa tôi có thể nhìn ra, anh ta thật lòng yêu cậu” Tiểu Yêu nói.
“…”Thật kì lạ, từ bao giờ đến phiên Tiểu Yêu cậu quân sư cho tôi? Đối tượng của tôi nhất định là không tệ, tôi đương nhiên biết anh ấy thật lòng yêu mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]