“Tôi không, không có.” Tôi vội vàng nói, và như lẽ tất nhiên bệnh cà lăm khiến cho câu phản bác này nghe không có tí thuyết phục nào.
“Cậu có, tôi đâu có ngốc.” Mì Sợi Ca quả nhiên không tin, vẫn như cũ bụm mặt khóc lóc, “Không sao đâu Tiểu Vệ, cho tôi chút thời gian là được… Rồi sẽ tốt thôi, cậu đi đi.”
Ài, bướng cái gì cơ chứ thật là… Được rồi, lúc mới đầu tôi quả thực trốn còn nhanh hơn thỏ, có điều vật đổi sao dời lòng người dễ thay đổi người anh em à… Khụ, dù sao thì, ý của tôi là, tôi đã chấp nhận anh ban đầu coi tôi là sủng vật sau thành đối tượng, giờ anh lại không cho phép tôi ban đầu muốn chạy trốn nhưng bây giờ lại không nỡ đi sao? Làm người có thể đừng vô lý như vậy hay không?
Chẳng qua tâm lý tôi mới chỉ thông suốt được mấy tiếng đồng hồ, phỏng chừng hắn còn chưa có nhận được tín hiệu tương quan… Quên đi, giải thích cũng không rõ được, cũng chẳng hi vọng gì hắn cho được cái thang, tôi tự mình bắc một cái vậy.
“Ăn, ăn sáng không?” Tôi cố gắng dùng ba phương thức bắt chuyện thường dùng của người Trung Quốc để gợi đề tài, hơn nữa… Nói thật, tôi sắp đói chết luôn rồi, tối qua cơm cũng không ăn, nếu không phải thân thể rắn chắc thì đã sớm té xỉu.
“Cậu đi đi.” Hắn cố chấp nói.
“Cùng, cùng nhau, nhau đi?” Tôi lại hỏi.
“Cậu đi mau đi.” Hắn khóc càng đáng thương.
“…” Thực sự là tức chết tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-tom-hum-duyen-gap-mot-lan/1884125/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.