Chương trước
Chương sau
Mai Truyền Kỳ thấy Liên Trạch Dương, Trác Quân, Giản Dực còn mang theo đại cẩu màu trắng xuống xe, cao hứng đi tới, đặt tay lên vai bọn họ: “Các cậu mấy tháng này thế nào rồi?”

“Vẫn như cũ.” Liên Trạch Dương tao nhã cười: “Tôi nghe nói cậu lên cấp tá, việc này có thật hay không?”

Mai Truyền Kỳ nghi hoặc hỏi: “Tôi nhớ từ lúc trở về, chưa từng rời khỏi gia Mai gia, mà tôi cũng không nói việc này cho các cậu, các cậu nghe ai nói vậy?”

“Bên ngoài đều đang đồn ầm việc này, ngay cả Vi Nghị Kiệt bọn họ cũng truyền tin hỏi tôi, nói đi, cậu thật sự đã là thiếu tá?”

Mai Truyền Kỳ nhếch miệng: “Nếu bây giờ tôi còn chưa lên được cấp tá, chẳng phải sẽ làm các cậu mất mặt sao?”

Ý cười trên môi Liên Trạch Dương càng lớn: “Nhìn bộ dạng đắc ý của cậu kìa.”

Trác Quân cười nói: “Truyền Kỳ, chúc mừng cậu lên tới cấp tá.”

Giản Dực hừ hừ cười: “Lần sau mà còn không lên được thiếu tướng, đừng có vác mặt đến gặp bọn này.”

Trác Quân tán thành lời này: “Tôi đồng ý với Dực, từ thiếu tá lên thiếu tướng chỉ kém ba cấp, nếu không lên được thiếu tướng, không cần đến gặp tụi này đâu.”

Mai Truyền Kỳ liếc một cái: “Các các cậu tưởng thăng chức dễ như ăn cơm bữa sao, nói thăng thì thăng à?”

Liên Trạch Dương cười nói: “Tụi này tin tưởng khả năng của cậu.”

“Cám ơn các cậu để mắt đến tôi như vậy.”

Bốn người một cẩu vừa nói vừa cười đi vào đại sảnh.

“Thái Dương thúc thúc, Dực thúc thúc, Quân Tử thúc thúc.”

Mai Nguy Hiểm nhìn thấy bọn họ hưng phấn chạy vội tới, khi thấy đại cẩu đi theo sau Giản Dực, hai mắt sáng lên, chạy lên trước ôm cổ đại cẩu: “Manh manh.”

Đại cẩu cao hứng dùng đỉnh đầu dụi dụi lên mặt Mai Nguy Hiểm.

Mai Truyền Kỳ mờ mịt hỏi: “Manh manh? Dực, cậu đặt tên này cho nó à?”

Giản Dực ho nhẹ một tiếng: “Cậu không cảm thấy bây giờ nó rất manh sao?”

Mai Truyền Kỳ nhìn mớ lông nhung nhung màu trắng bồng bềnh trên người đại cẩu kèm theo một cái caravat đỏ màu nhỏ trước cổ, khóe miệng giật giật: “Là rất manh.”

“Truyền Kỳ, sao Nguy Nguy lại mang khẩu trang vậy?” Lời này là Trác Quân hỏi: “Chẳng lẽ là bị cảm đi?”

“Thằng bé đang thay răng, không tiện để các cậu nhìn thấy, thế nên mới đeo khẩu trang.”

Giản Dực, cùng Liên Trạch Dương, Trác Quân không nhịn được đều cười ra tiếng.

“Mommy cùng Lôi thúc thúc, còn có Hi Hi a di tới.” Mai Nguy Hiểm nhìn người vừa đến, vui vẻ chạy tới: “Muội muội, con muốn xem muội muội.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ bọn họ nhìn ra cửa, thấy Cố Quân Thanh cùng Lôi Tử Hàng ôm con gái đi tới.

Lôi Tử Hàng ngồi xổm người xuống, để Mai Nguy Hiểm có thể chơi đùa với con gái mình.

“Tuyết nhi càng lớn càng giống Quân Thanh.” Trác Quân ngậm cười nói: “Sau này nhất định sẽ là một đại mỹ nhân.”

Lời này ai mà không thích nghe, Cố Quân Thanh cao hứng không khép miệng vào được.

Nông Hi Duyệt lấy lễ vật của mình và Cố Quân Thanh giao cho Mai Nguy Hiểm: “Nguy Nguy, sinh nhật vui vẻ, đây là lễ vật của ta và Quân Thanh chuẩn bị cho con.”

Mai Nguy Hiểm cao hứng tiếp nhận lễ vật: “Con cảm ơn Hi Hi a di, cảm ơn mommy.”

Mai Truyền Kỳ cúi người ôm Lôi Ngưng Tuyết: “Tiểu Tuyết Nhi, ta là ba ba con, con có biết người ba này không, lại đây nào, gọi ba~ ba~.”

Từ lúc Lôi Ngưng Tuyết tròn đầy tháng, cậu cũng không gặp lại đứa bé này.

Lôi Ngưng Tuyết một tuổi không sợ lạ, mở to đôi mắt sáng ngời hiếu kỳ nhìn Mai Truyền Kỳ.

Giản Dực chậc chậc hai tiếng: “Da mặt cậu dày thật đấy, lại bảo Tuyết Nhi gọi cậu là ba.”

“Con trai tôi cũng giống Tuyết Nhi gọi Quân Thanh là mommy, Tuyết Nhi cũng phải giống Nguy Nguy gọi tôi là ba ba, Tuyết Nhi, con nói có đúng không, nhanh gọi nào, ba~ ba~.”



Lôi Ngưng Tuyết nhúc nhích đôi môi hồng nộn, nhưng không kêu thành tiếng.

“Ba~ ba~, Tuyết nhi, kêu ba ba đi, ba ba mới có thể cho con ăn bánh ngọt nha, nào nào, nói ba~ ba~.” Mai Truyền Kỳ dụ dỗ nói.

Lôi Ngưng Tuyết vừa nghe, ánh mắt sáng sáng lên: “Ba~ ba~.”

Âm thanh non nớt làm Mai Truyền Kỳ vô cùng cao hứng: “Nha, con gái thật là ngoan.”

Liên Trạch Dương cười nói: “Uầy, còn nói như đúng rồi.”

Những người khác cũng vui vẻ cười.

Bất quá, khí lạnh xung quanh đột nhiên tăng vọt.

Mai Truyền Kỳ nhìn mặt Lôi Tử Hàng lạnh lùng: “Lôi Tử Hàng, không lẽ anh đổi ý bảo con gái gọi anh là ba ba đi?”

Cố Quân Thanh cười nắc nẻ: “Anh ấy đang ghen tỵ mà thôi.”

Mai Truyền Kỳ không hiểu: “Anh ta ghen tị cái gì, Tuyết Nhi gọi anh ta là phụ thân, còn anh chỉ gọi là ba ba.”

“Không phải vì vấn đề xưng hô, mà là đến bây giờ Tuyết Nhi còn chưa nói được chữ phụ thân.”

Mọi người cười ha ha.

Trác Quân nói rằng: “Chữ phụ thân quả thật còn khó đọc hơn ba ba, từ từ đi, đừng nóng vội.” Một đám người vừa nói vừa cười ngồi vào ghế, không lâu sau, Vi Nghị Kiệt bọn họ còn có bạn học Mai Nguy Hiểm cũng đều tới. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Đại sảnh quạnh quẽ bỗng trở nên náo nhiệt, đâu đâu cũng có tiếng cười trẻ nhỏ, ngay cả Lôi Ngưng Tuyết còn chưa biết đi cũng đặc biệt vui vẻ, trong ngực phụ thân không ngừng đạp đạp hai chân.

Đến lúc ăn cơm chiều, Mai Phi Trần cùng An Tư đi đến chủ trạch, Mai Chấn Đông, Bạch Quả, Mai Chính Quân, Mai Hạo Thần cũng đều về chủ trạch ăn mừng sinh nhật Mai Nguy Hiểm.

Vì không để các bạn học Mai Nguy Hiểm khi ăn cơm không được tự nhiên, người lớn cùng trẻ con đều tách ra ăn, chỉ cần hài tử không đánh nhau, mặc kệ bọn nhỏ chơi đùa.

Sau giờ cơm, quản gia cầm hai phần lễ vật tiến vào: “Đại thiếu gia, lễ vật màu đỏ này là Phong gia gia chủ đưa cho tiểu thiếu gia. Còn lễ vật màu xanh lam này là Phong thiếu tướng đưa tới.”

Mai Truyền Kỳ nghe Phong gia đưa lễ vật, hơi run run.

Lúc mời bằng hữu tham gia sinh nhật Nguy Nguy, cậu không nghĩ tới sẽ mời người Phong gia, phải nói cậu căn bản cũng không nhớ tới phải mời người Phong gia.

Hiện tại nhận được lễ vật Phong gia đưa tới, bỗng cảm thấy mình có chút thất lễ.

Lại nói tiếp, ấn tưởng của cậu đối với bạn lữ Phong Gia Ngạo không tồi, nói vậy lấy danh nghĩa Phong Gia Ngạo đưa lễ vật hẳn là ý của Nhạc Nhiên.

Mai Truyền Kỳ suy nghĩ một chút, bảo Mai Nguy Hiểm gọi cho Phong Thiên Thành hỏi rõ chuyện này.

Phong Thiên Thành trong lòng còn hổ thẹn, đối với việc Mai Truyền Kỳ không gửi thiệp mời mời bọn họ tham gia sinh nhật Nguy Nguy cũng không để ý, tôn tử biết gọi tới đây đã là rất vui rồi.

Sau đó được Mai Nguy Hiểm chọc cho vui vẻ, nói chuyện một lúc rồi cúp máy.

Bọn nhỏ không thể chơi quá muộn, đến chín giờ rưỡi, liền có gia trưởng trong nhà tới đón hài tử.

Mai Truyền Kỳ dẫn Mai Nguy Hiểm đến đại viện tiễn khách.

Mười giờ rưỡi tối, Giản Dực cùng Vi Nghị Kiệt bọn họ không tiện ở lại Mai gia, cũng đứng dậy rời đi.

Mai Truyền Kỳ cùng nhi tử đứng ở cửa nhìn bọn họ rời đi, mãi đến tận khi không nhìn thấy bóng xe mới thôi.

“Con trai à, ngày mai hoặc trễ lắm là ngày mốt ba phải về quân đội.”

“Vâng.”

Mai Truyền Kỳ nhìn hài tử: “Chỉ có một chữ thôi à? Lẽ nào không còn gì muốn nói với ba sao?”

“Con sẽ nhớ ba ba và cha.”

“Thế thì còn được.” Mai Truyền Kỳ cười xoa xoa tóc đứa nhỏ: “Chúng ta trở về thôi, cha con vẫn đang chờ con gọi đấy.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)



Hai người xoay người, đột nhiên, chuông cảnh báo Mai gia vang lên, thanh âm chói tai vang vọng toàn bộ Mai gia.

Mai Truyền Kỳ biến sắc, vội chạy đến thủ vệ tuần tra hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thủ vệ dẫn đầu lập tức dùng thông tấn khí hỏi người ở phòng quản lý.

Thông tấn khí phát ra âm thanh nhiễu sóng ầm ĩ, qua vài giây sau, bên kia mới trả lời: “Người trong phòng y tế đã chạy.”

“Người nào?”

“Chính là người đại thiếu gia mang về, hắn đánh ngất bác sĩ, còn mặc đồ bệnh nhân chạy ra, sức mạnh to lớn vô cùng, hơn nữa, động tác cực kỳ nhanh, thủ vệ chúng tôi không phải đối thủ của hắn.”

Thủ vệ đầu lĩnh vội đem việc này nói cho Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ vừa nghe, vội hỏi: “Thông báo cho thủ vệ, nói bọn họ đừng tổn thương Lý Binh, Lý Binh là người đã chạy lúc nãy.”

Đây chính là người có thể giúp cậu rửa sạch tội danh, không thể để thủ vệ bắn chết được.

“Vâng.” Thủ vệ đầu lĩnh nhanh chóng truyền tin cho những người khác.

Mai Truyền Kỳ không quá yên tâm: “Các anh đưa Nguy Nguy quay về chủ trạch, tôi sẽ đi xem.”

Mai Nguy Hiểm nhanh chóng nói nói: “Baba, cẩn thận.”

“Ừm.”

Mai Truyền Kỳ giật thông tấn khí của một thủ vệ, hỏi thăm vị trí Lý Binh, sau đó, lên một chiếc huyền phù tuần tra lái về phía Lý Binh.

Khi cậu đến nơi, ngoại trừ vài thủ vệ bị đánh ngất, căn bản không thấy hình bóng Lý Binh đâu.

Mai Truyền Kỳ dừng xe, gọi cho người của phòng quản lý: “Người đâu? Sao lại không thấy hắn, hắn đã chạy đi đâu rồi?”

Người của phòng quản lý lo lắng nói: “Đại thiếu gia, động tác của hắn thực sự quá nhanh, thân ảnh như một tia chớp, hiện tại đã chạy đến chủ trạch.”

Mai Truyền Kỳ nghi hoặc, Lý Binh sao có thể chạy nhanh như vậy, lẽ nào có liên quan đến việc dung hợp với gien thú nhân?

Cậu nhanh chóng quay đầu xe trở về chủ trạch, liền thấy thủ vệ hộ tống nhi tử đều bị đánh ngã nằm trên mặt đất.

Mai Truyền Kỳ vội hỏi: “Nguy Nguy đâu?”

Đầu lĩnh thủ vệ cố hết sức chỉ vào hướng cổng lớn Mai gia: “Người kia bắt tiểu tiểu thiếu gia chạy đi.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Trong lòng Mai Truyền Kỳ chợt lạnh, vặn tốc độ cao nhất, chạy về phía cổng lớn Mai gia.

Ngay khi vừa đến cổng, Lý Binh đã ôm con trai cậu lên một chiếc xe huyền phù mang hình dáng đặc biệt, ngày sau đó, chiếc huyền phù này bỗng dưng biến mất trước mặt của cậu.

Mai Truyền Kỳ bỗng trợn to hai mắt, từng tia máu nổi lên trong mắt, thoạt nhìn vô cùng dọa người.

Chết tiệt!

Chiếc xe đó thế mà lại là xe huyền phù ẩn hình!

 

 

     

------oOo------

     

Chương 306

Nguồn: EbookTruyen.VN

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.