Chương trước
Chương sau
Phong Tĩnh Đằng vào thang máy, thở ra một hơi: “Lần sau tới đám cưới của Dực, nhất định tôi sẽ bắt Lạc Mông đi hôn cha mẹ vợ hắn.”

Vi Nghị Kiệt bên cạnh nghe anh thì thầm, nghi hoặc hỏi: Tĩnh Đằng, cậu đang nói gì vậy?”

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Không có gì.”

Lộ Thao đột nhiên cười ha ha: “Tấm hình này thật thú vị nha, nếu đem nó phát ra ngoài, không biết có thể hù đến bao nhiêu người.”

Thịnh Hoa nghiêng đầu nhìn qua, thấy hình ảnh Phong Tĩnh Đằng hôn lão tổ tông, cũng cười haha: “Tĩnh Đằng, thời điểm cậu hôn lão tổ tông, có cảm giác gì?”

Phong Tĩnh Đằng giễu cợt nói: “Mấy cậu thử hôn lão tổ tông đi chẳng phải sẽ biết a.”

“Ha ha.” Đám phù rể không khách khí cười to, ngay cả hộ vệ bên cạnh cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Tống Văn Vũ nhìn lão tổ tông trong hình: “Đột nhiên tôi cảm thấy Truyền Kỳ lớn lên có chút giống lão tổ tông a.”

Mọi người vừa nghe, cũng nghiêm túc nhìn lại: “Quả thật giống nhau nhỉ.”

Phong Tĩnh Đằng thầm nghĩ, hai người chính là cha con, sao có thể không giống cho được.

Tiêu Ngạo liếc mắt một cái: “Đều là người Mai gia, lớn nên tương tự thì có gì kỳ quái.”

“Cũng đúng.”

Tới tầng trệt, bọn họ đi ra thang máy, đến trước cửa phòng Mai Truyền Kỳ, đưa qua tấm hình chụp được cho Giản Dực xem.

“Thế nào? Qua ải được chưa?

Giản Dực nhìn thấy ảnh chụp, cười ha hả, những người khác trong phòng cũng đi ra nhìn.

Ngay cả Mai Truyền Kỳ cũng không nhịn được hiếu kỳ đi xem, sau đó, dựng thẳng đầu ngón tay cái đưa đối diện Phong Tĩnh Đằng một thân một thân tây trang màu đen suất khí biểu thị bội phục.

Phong Tĩnh Đằng cong cong khóe môi.

Vì rước được bạn lữ, anh phải liều mạng này.

“Khụ khụ, miễn cưỡng cho qua ải.” Giản Dực thu lại thông tấn khí, không làm khó dễ Phong Tĩnh Đằng nữa.

Thịnh Hoa hỏi: “Có thể cho Truyền Kỳ đi ra rồi hở?”

“Làm sao có thể!” Giản Dực reo lên: “Tôi nói là qua ải, chỉ mới qua ải của tôi thôi, còn có Quân Tử, Thái Dương bọn họ vẫn chưa thông qua đâu.”

Hắn quay đầu, thấy Mai Truyền Kỳ cũng đứng phía sau, vội vàng đuổi người vào: “Truyền Kỳ, sao cậu lại đi ra, Phong thiếu tướng vẫn chưa thông qua thử thách của tụi này, không thể để anh ta nhìn thấy cậu. Quân Tử, Thái Dương, mấy cậu cũng không thể để Phong thiếu tướng dễ dàng đón Truyền Kỳ đi chứ.”

Liên Trạch Dương nhìn về phía Trác Quân, cười nói: “Cậu lên trước đi.”

Trác Quân gật gật đầu, cười nhìn Phong Tĩnh Đằng nói: “Tôi sẽ không dằn vặt anh như Dực đâu, chỉ cần anh nói một ít câu có thể khiến Truyền Kỳ cảm động, xem như anh qua ải, thế nào?”

“Khiến Truyền Kỳ cảm động?” Tiêu Ngạo cùng Khương Tân Dụ bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lấy thông tấn khí của mình ra, chuẩn bị lên mạng search tìm những lời tâm tình cảm động.

Phong Tĩnh Đằng im lặng nhìn đám phù rể vô năng của mình, mấy lời tâm tình đó đều buồn nôn chết người, làm sao có khả năng khiến bạn lữ anh cảm động được chứ.

Bất quá, đối mặt với nhiều người như vậy mà nói những câu gây xúc động, thật có chút ngại a.



“A, có, có.” Thịnh Hoa kích động cầm thông tấn khí đến trước mặt Phong Tĩnh Đằng: “Này này, cậu mau nhìn đoạn này mà xem, nhất định có thể khiến Truyền Kỳ cảm động đấy.”

Phong Tĩnh Đằng vừa nhìn, mặt liền đen.

Tiêu Ngạo thay anh thì thầm: “Thân ái, anh muốn trở thành quần lót của em, chỉ vì…” =))))

“Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! Đừng nói nữa.” Phong Tĩnh Đằng ngắt lời Tiêu Ngạo định tiếp tục đọc: “Để tôi tự nghĩ.”

Vi Nghị Kiệt bọn họ đều dừng tay nhìn Phong Tĩnh Đằng.

Phong Tĩnh Đằng trầm tư chốc lát, sau đó, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nhìn trong phòng nói: “Truyền Kỳ, tuy chúng ta quen biết nhau từ rất lâu, thế nhưng, năm anh hai mươi ba tuổi mới ý thức được mình thích em, từ đó về sau, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, bất kể dùng biện pháp gì, nhất định phải cột em bên người, khiến em trở thành người của anh, anh cũng tin chắc mình có thể cho em hạnh phúc.”

“Thế nhưng, không ngờ lúc sau lại sát sinh nhiều chuyện như vậy, làm hai chúng ta hiểu lầm nhau, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ bảy, tám năm thời gian. Anh cho rằng mình cả đời này cũng không thể sống chung với em, trong lòng vô cùng khổ sở, thế nhưng chỉ cần em hạnh phúc là được.”

“Anh căn bản không nghĩ có một ngày sẽ kết hôn với em, mà em lại sinh cho anh một đứa con đáng yêu như vậy, anh cảm thấy mình thật sự vô cùng may mắn, cho nên, anh thầm thề, nhất định hết sức cố gắng thương em, yêu em, cho em hạnh phúc đến không nỡ rời xa anh, hơn nữa, anh sẽ càng nỗ lực cho Nguy Nguy một đứa em, để Nguy Nguy có bạn cùng chơi, em yêu, nếu em đồng ý thì hãy lên tiếng.”

Hành lang cùng trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Phong Tĩnh Đằng không nghe thấy Mai Truyền Kỳ lên tiếng, trong lòng bất an, lẽ nào bạn lữ của anh lại thích nghe những lời tâm tình buồn nôn kia?

Ngay lúc này, bên trong có người hô: “Cha, ba đang xấu hổ.”

Trong phòng, Mai Truyền Kỳ vỗ một cái lên mông đứa nhỏ: “Ai nói ba xấu hổ hử?”

Mai Nguy Hiểm hì hì cười: “Baba, người đừng chối nữa, mặt của ba đỏ rần rồi kìa, còn miệng sắp nhếch đến lỗ tai í, rõ ràng cho thấy ba rất cao hứng khi nghe những lời này của cha.”

Trong phòng một trận cười vang.

Bên ngoài, Phong Tĩnh Đằng lập tức thở phào nhẹ nhõm, cũng cười.

Thịnh Hoa cười hắc hắc nói: “Tôi thật không ngờ Tĩnh Đằng lại có một mặt si tình như vậy, nếu Truyền Kỳ còn không lên tiếng, tôi thật muốn đoạt Tĩnh Đằng về.”

Tiêu Ngạo hừ lạnh: “Cậu nằm mơ đi, Tĩnh Đằng chỉ ôn nhu với Truyền Kỳ thôi, còn cậu à, biến qua một bên đi.”

Lộ Thao hỏi Trác Quân: “Như vậy có tính qua ải không?”

Trác Quân cười cười: “Đương nhiên.”

Lộ Thao bọn họ nhìn về phía Liên Trạch Dương: “Còn cậu thì sao, cậu muốn gây khó dễ chú rể chúng tôi gì nào.”

Liên Trạch Dương bảo các phù rể đứng ngoài cửa, sau đó, đóng cửa lại, cười híp mắt: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần Phong thiếu tướng lên toàn bộ đại kênh trên tinh võng nói với Truyền Kỳ là tôi yêu em, nói tới khi nào gọi được Truyền Kỳ ra ngoài thì mới được thông qua ải của tôi.”

“Toàn bộ đại kênh trên tinh võng?” Tiêu Ngạo khó tin nhìn hắn: “Chẳng lẽ phải dùng các kênh phát sóng trực tiếp.”

“Đúng.”

Đám người Thịnh Hoa hít một ngụm khí lạnh: “Đây quả thật là đốt tín dụng điểm mà.”

Có hơn một trăm kênh trên tinh võng, nếu mỗi kênh đều mua quyền phát sóng trực tiếp, một phút có thể tốn đến hai trăm triệu tín dụng điểm.

Nếu trong một phút có thể gọi người ra được thì thôi, vạn nhất không thể thì tăng gấp đôi, biến thành bốn trăm triệu tín dụng điểm.

Liên Trạch Dương nói: “Nhớ năm đó Truyền Kỳ vì sinh hài tử, không ngừng hoãn việc học lại một năm, còn cực khổ tìm chỗ trốn, sau đó lại nuôi nấng hài tử lớn đến như vậy, thôi không nhắc lại nữa. Cho nên, Phong thiếu tướng hiện tại tốn mấy trăm triệu tín dụng điểm thì đáng là gì, huống hồ Truyền Kỳ sau này sẽ sinh cho Phong thiếu tướng đứa thứ hai đứa thứ ba, đúng không?”

Hắn biết Phong Tĩnh Đằng không thiếu tiền, nếu không, cũng sẽ không làm như thế.



Phong Tĩnh Đằng chỉ cần nghĩ đến giai đoạn Mai Truyền Kỳ mang thai sinh con, không chút do dự gật đầu đồng ý.

“Nghị Kiệt, cậu liên hệ tổng bộ tinh võng, nói tôi muốn mua thời gian phát sóng trực tiếp trên tất cả các đại kênh, tốn bao nhiêu chi phí để bọn họ tự tính.”

“Được.” Vi Nghị Kiệt cầm thông tấn khí trực tiếp tìm lão tổng tổng bộ tinh võng, an bài xong tất cả đã là mười phút sau.

Bọn họ trực tiếp dùng camera của Số 1 để chuyển đến tổng bộ tinh võng, lại nhờ tổng bộ tinh võng đem hình ảnh chuyển tới các đại kênh.

Những người đang xem kênh chiến đấu cơ giáp, kênh quân sự, kênh kinh tế, kênh truyền hình, kênh âm nhạc vân vân, chỉ thấy hình ảnh trước mắt đột nhiên biến đổi, xuất hiện một nam nhân mặc tây trang màu đen cùng một nữ nhân xinh đẹp.

“Hiện tại có một tin tức khẩn cấp, chắc chắn rất nhiều người đều biết hôm nay là ngày vui của Mai gia Đại thiếu gia cùng Phong thiếu tướng.”

“Nói đến ngày vui, mọi người đều biết bên nhà trai đều sẽ bị phù rể của đối phương làm khó dễ, cho nên, hôm nay Phong thiếu tướng cũng không ngoại lệ, bây giờ anh ta bị phù rể ngăn cản tại cửa phòng, yêu cầu Phong thiếu tướng đối Mai thiếu gia hô to anh yêu em, còn muốn đem hình ảnh này phát sóng trực tiếp đến toàn bộ đại kênh trên tinh võng, việc này chính là đốt tín dụng điểm, chỉ vì cầu được bạn lữ.”

“Tiếp đó, hãy xem chú rể của chúng ta đến khi nào gọi được bạn lữ đi ra nào.”

Hình ảnh xoay một cái, liền chuyển đến trước của hành lang của khách sạn, ngay sau đó, mọi người liền nghe được: “Truyền Kỳ, anh yêu em.”

Người đang xem kênh kinh tế giận dữ: “Tiên sư nó, đây quả thực kích thích đám người không có tiền như chúng ta mà.”

Người đang xem kênh truyền hình than thở: “Đây là đang chiếu phim điện ảnh tình cảm sao?”

Đội Ẩn Ảnh tại Trung Á Châu Đông đại ký túc xá: “Móe, đây không phải là Phong thiếu tướng sao? Há há há, không ngờ chúng ta có cơ hội nhìn Phong thiếu tướng kết hôn, ha ha, càng không ngờ có ngày Phong thiếu tướng cũng bị chỉnh.”

Trong kênh, Phong Tĩnh Đằng còn đang ra sức hô to: “Truyền Kỳ, anh yêu em.”

Đã một phút trôi qua, cửa phòng vẫn chưa mở.

Thịnh Hoa thực sự không nhịn được nói: “Tôi nhớ phòng này hình như là cách âm đi? Sao gọi người ra được?”

Liên Trạch Dương cười nói: “Đương nhiên là thông qua phát sóng trực tiếp gọi người ra mà.”

“Nhưng nếu Truyền Kỳ không xem phát sóng trực tiếp?”

Liên Trạch Dương nhún nhún vai: “Vậy thì bó tay.”

Thịnh Hoa: “…”

 

 

     

------oOo------

     

Chương 284

Nguồn: EbookTruyen.VN

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.