Phong Tĩnh Đằng vào thang máy, thở ra một hơi: “Lần sau tới đám cưới của Dực, nhất định tôi sẽ bắt Lạc Mông đi hôn cha mẹ vợ hắn.”
Vi Nghị Kiệt bên cạnh nghe anh thì thầm, nghi hoặc hỏi: Tĩnh Đằng, cậu đang nói gì vậy?”
Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Không có gì.”
Lộ Thao đột nhiên cười ha ha: “Tấm hình này thật thú vị nha, nếu đem nó phát ra ngoài, không biết có thể hù đến bao nhiêu người.”
Thịnh Hoa nghiêng đầu nhìn qua, thấy hình ảnh Phong Tĩnh Đằng hôn lão tổ tông, cũng cười haha: “Tĩnh Đằng, thời điểm cậu hôn lão tổ tông, có cảm giác gì?”
Phong Tĩnh Đằng giễu cợt nói: “Mấy cậu thử hôn lão tổ tông đi chẳng phải sẽ biết a.”
“Ha ha.” Đám phù rể không khách khí cười to, ngay cả hộ vệ bên cạnh cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Tống Văn Vũ nhìn lão tổ tông trong hình: “Đột nhiên tôi cảm thấy Truyền Kỳ lớn lên có chút giống lão tổ tông a.”
Mọi người vừa nghe, cũng nghiêm túc nhìn lại: “Quả thật giống nhau nhỉ.”
Phong Tĩnh Đằng thầm nghĩ, hai người chính là cha con, sao có thể không giống cho được.
Tiêu Ngạo liếc mắt một cái: “Đều là người Mai gia, lớn nên tương tự thì có gì kỳ quái.”
“Cũng đúng.”
Tới tầng trệt, bọn họ đi ra thang máy, đến trước cửa phòng Mai Truyền Kỳ, đưa qua tấm hình chụp được cho Giản Dực xem.
“Thế nào? Qua ải được chưa?
Giản Dực nhìn thấy ảnh chụp, cười ha hả, những người khác trong phòng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-phu-nhan/3250667/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.