Phong Thiên Thành lạnh lùng nhìn nàng, gằn từng chữ: “Chỉ bằng ta là Phong Gia gia chủ.”
Tất cả mọi người ngẩn ra.
Bọn họ từ trước đến nay chưa từng thấy Phong Thiên Thành uy nghiêm như thế.
Phòng Thiên Hà lấy lại tinh thần, cắn răng nói: “Anh là gia chủ thì thế nào, phụ thân sẽ không đồng ý anh làm như vậy.”
Nếu như sau này không thể về Phong gia dùng cơm, nhà bọn họ sẽ chi tiêu nhiều hơn.
Phong Thiên Thành trực tiếp lấy thông tấn khí gọi cho quản gia: “Bình thúc, từ hôm nay trở đi, không cần chuẩn bị cơm nước cho các vị tiểu thư cùng hôn phu của các nàng.”
“Phong Thiên Thành, anh không có quyền làm như thế.” Phong Thiên Hà kêu to.
Phong Thiên Thành lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm nàng: “Phong Thiên Hà chú ý thái độ của cô, ngoại trừ thân phận là gia chủ, ta là đại ca của cô, về sau bất kính với ta, cô không cần tiến vào cánh cửa Phong gia.”
“Anh…”
Hoàng Kiện nhìn ra được Phong Thiên Thành là hoàn toàn nghiêm túc, liền vội vàng kéo thê tử, ra hiệu nàng đừng nhiều lời.
Phong Thiên Dĩnh cùng Phong Thiên Ngọc nín giận, nhìn về phía Phong Gia Ngạo, hi vọng hắn có thể nói một câu.
Phong Gia Ngạo lại không nhìn các nàng một cái.
Hắn đối với đứa con của mình đột nhiên biến hóa, thật lâu không bình tĩnh nổi, làm gì có thời gian nói giúp con gái.
Quản gia nghe tiếng cãi vã, nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi gia chủ, Thượng tướng cũng đồng ý không chuẩn bị cơm nước cho đại tiểu thư các nàng sao?”
Phong Thiên Thành lại từ tốn nói: “Bình thúc, ta cảm thấy quản gia Phong gia nên đổi người rồi.”
Lời này làm quản gia hoảng hốt: “Mong gia chủ bớt giận, tôi sẽ bảo nhà bếp làm theo lời ngài, bảo bọn họ không cần chuẩn bị cơm nước cho các vị tiểu thư.”
Phong Thiên Thành cúp máy, lưu lại đám người sững sờ tức giận, quay người rời đi, nhìn hành lang hoa lệ thật dài, không khỏi nắm chặt nắm đấm.
Nếu như năm đó thái độ của hắn cứng rắn như bây giờ, kết cục có phải sẽ khác không.
Trong thư phòng, Phong Thiên Dĩnh lập tức đối Phong Gia Ngạo oán giận: “Phụ thân, người xem thái độ của ca ca kìa, lại đuổi chúng ta ra khỏi Phong gia.”
Phong Thiên Ngọc phụ họa nói: “Chúng ta là tiểu thư Phong gia, đại ca dựa vào gì không cho chúng ta về nhà ăn cơm.”
Phong Thiên Hà lạnh nhạt nói: “Ta thấy nhất định là tên dã chủng kia cùng đại ca nói gì đó, nên đại ca mới biến thành như vậy.”
Đột nhiên, ‘Ba’ một tiếng, Phong Gia Ngạo vỗ lên bàn.
Tất cả mọi người lập tức cấm khẩu, khiếp đảm nhìn Phong Gia Ngạo.
Phong Gia Ngạo lạnh lùng đảo qua bọn họ: “Thiên Thành là Phong Gia gia chủ, mọi chuyện trong gia đình do nó quyết, huống hồ, ta cảm thấy Thiên Thành làm rất khá, nếu không đều bị đám muội muội các con cưỡi lên đầu, vậy theo ý Thiên Thành làm đi. Về sau, đến tất niên hoặc Phong gia có yến hội, các con lại trở về ăn cơm.”
Lời này khiến Phong Thiên Hà bọn họ dường như bị đánh xuống địa ngục.
——
Trong lúc đám người Phong gia huyên náo không vui, Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng bọn họ đi ăn mừng sau khi chọn xong lễ phục, một đám người cao hứng đến nhà hàng dùng cơm.
Thức ăn còn chưa bưng lên, Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng liền bị rót mấy chén rượu, bầu không khí vô cùng tăng vọt.
Thịnh Hoa reo lên: “Đêm nay không làm hai chú rể tương lai quá chén, thì không cho về.”
Khương Tân Dụ lườm hắn: “Muốn bọn họ quá chén thì không dễ sao, mỗi người mời bọn họ một chén, cứ vòng quanh như vậy là được.”
Liên Trạch Dương cười nói: “Phải nói tối nay ai mà không say thì sẽ phải phụ trách trả tiền.”
“Chủ ý này hay.” Thịnh Hoa nhấc tay tán thành.
Mai Nguy Hiểm lập tức biểu thị bất mãn: “Thái Dương thúc thúc thật là xấu.”
Liên Trạch Dương hỏi: “Ta sao mà xấu?”
“Con uống nước trái cây, căn bản con sẽ không say, đây không phải cuối cùng là do con trả tiền à?”
Mọi người cười ầm lên.
Đúng lúc này, thông tấn khí của Mai Truyền Kỳ vang lên, cậu thấy là Ti Kiếm Đường gọi tới, nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy đến vào một góc an tĩnh nhận máy.
Cậu không nói gì, đầu bên kia chuyển đến âm thanh sa sút: “Truyền Kỳ, là anh, Kiếm Đường.”
“Kiếm Đường, có chuyện gì sao?”
Ti Kiếm Đường nghe ngữ khí không mặn không nhạt, trầm mặc một chút: “Anh nhận được thiệp mời kết hôn của em.”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “À, vậy thì tốt, ngày tôi kết hôn, anh nhất định phải cùng Phỉ thượng tá đến chung vui…”
Ti Kiếm Đường ngắt lời cậu: “Truyền Kỳ, anh muốn gặp em một chút..”
Mai Truyền Kỳ chậm rãi thu hồi tiếng cười: “Hiện tại?”
“Đúng, chính là hiện tại, hiện tại anh muốn gặp em.”
Mai Truyền Kỳ vốn muốn cự tuyệt Ti Kiếm Đường, bởi vì Ti Kiếm Đường rất có thể đã hãm hại cậu vào tù, còn có liên quan đến đám người bắt cóc con mình làm thí nghiệm, thế nhưng, những thứ này là cậu tự suy đoán, không thể bởi vì như vậy mà xếp người ta vào danh sách đen.
“Hiện tại tôi đang ăn cơm với bạn bè, nếu không chúng ta hẹn gặp thời gian khác?”
“Được, tối ngày mai có được không?”
“Ừ, có thể.”
“Vậy chúng ta bảy giờ tối mai tại nhà hàng Noãn Dương dùng cơm.”
“Được rồi.”
Mai Truyền Kỳ cúp máy, nhíu mày nhìn thông tấn khí trong tay, liên tục suy đoán dụng ý của Ti Kiếm Đường.
Phong Tĩnh Đằng nhìn Mai Truyền Kỳ đứng trong góc tối, cau mày nhìn thông tấn khí trên tay, liền đi tới: “Truyền kỳ, sao vậy? Là ai gọi em?”
Mai Truyền Kỳ nói: “Là Ti Kiếm Đường gọi đến, hắn hẹn ngày mai gặp mặt, tôi đã đồng ý, nhưng tôi lo lắng ngày mai có phải có âm mưu gì không, dù sao hắn nhọc nhằn khổ sở bắt thú nhân đến đây mà để chạy thoát, không còn đối tượng thí nghiệm, không biết có chú ý vào người Nguy Nguy không nữa.”
“Nếu lo lắng trong này có âm mưu, sao em không từ chối hắn.”
“Đấy chỉ là suy đoán của bản thân, nếu phủ định một người cũng là quá võ đoán, trừ bỏ mọi chuyện trong quá khứ, Ti Kiếm Đường cũng là một bằng hữu đánh giá kết giao, ngày mai lúc gặp mặt, anh tìm người âm thầm bảo vệ tôi.”
“Ừm, chúng ta đi dùng cơm thôi.”
Mai Truyền Kỳ trở lại chỗ ngồi, liền hướng Giản Dực hỏi chuyện về Ti Kiếm Đường: “Dực, gần đây Ti Kiếm Đường tại viện SDP làm nghiên cứu gì?”
Giản Dực dừng đũa: “Hắn vẫn nghiên cứu như thường, tuy đối tượng nghiên cứu đã chạy trốn, thế nhưng cũng không trở ngại hắn tiếp tục làm nghiên cứu, trong tay nhất định đã lưu lại rất nhiều thứ trên người thú nhân, bất quá, hiện tại hắn không còn bận rộn như trước, chỉ cần đến giờ tan tầm thì sẽ rời đi.”
Hắn kỳ quái nhìn Mai Truyền Kỳ: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi về hắn? Chẳng lẽ lại có chuyện xảy ra? Sẽ không phải liên quan đến thú nhân đi?”
Mai Truyền Kỳ nhìn ra hắn đang nôn nóng về chuyện Lạc Mông: “Đừng gấp, chẳng qua là Ti Kiếm Đường đột nhiên tới tìm tôi, tôi lo hắn có âm mưu gì, cho nên mới hỏi một chút tình trạng gần đây của hắn.”
Giản Dực thở một hơi, tiếp tục tán gẫu cùng mọi người.
Đến 12 giờ, tất cả mọi người đều say xỉn nằm nhoài trên bàn.
Mai Nguy Hiểm nhìn mấy người lớn hoá thành ma men, sau đó, rút thẻ của Liên Trạch Dương đưa cho nhân viên phục vụ, cười sáng lạn: “Trả tiền.”
Thái Dương thúc thúc chỉ nói người không uống say phụ trách trả tiền, thế nhưng, không nói dùng thẻ tín dụng của ai để trả, cho nên, nhóc không làm sai nha.
Sau khi thanh toán xong, Mai Nguy Hiểm nhờ đội hộ vệ đưa mọi người về Mai gia.
Mai Truyền Kỳ ngủ một mạch đến chiều hôm sau, bảy giờ tối đúng hẹn đến nhà hàng Noãn Dương, cùng Ti Kiếm Đường tiến vào sương phòng.
Ti Kiếm Đường phức tạp nhìn Mai Truyền Kỳ: “Hôm nay hẹn em ra ngoài, chính là có chuyện muốn hỏi, nếu không, chuyện này vẫn luôn đè nén trong lòng anh, làm anh vô cùng khó chịu.”
“Ừ, anh hỏi đi, chỉ cần tôi có thể trả lời, nhất định sẽ trả lời anh.” Mai Truyền Kỳ dựa lưng vào ghế, đem chân trái khoác lên đùi phải.
“Năm ngoái lúc em công bố Mai Nguy Hiểm là con của em cùng Phong Thiếu tướng, Tuyên Thừa có nói với anh, sở dĩ em đồng ý giao du với anh, là do em nhận lầm người, xem anh là Phong Thiếu tướng?”
Mai Truyền Kỳ nhướng mày, không ngờ Ti Kiếm Đường lại hỏi vấn đề này, bất quá, chuyện giữa hai người cũng nên nói rõ ràng: “Đúng thế.”
Rõ ràng đã biết chân tướng mọi chuyện, rõ ràng thời gian đã qua hơn nửa năm, hiện tại chính tai nghe Mai Truyền Kỳ trả lời, Ti Kiếm Đường vẫn cảm giác lòng đau như cắt.
“Chúng ta giao du ba tháng, lẽ nào em chưa từng thích anh sao?”
Lúc đó, nghe Tuyên Thừa nói ra chân tướng năm đó, hắn thật sự rất khó chịu, thậm chí trong phút chốc cảm thấy hết hy vọng với Mai Truyền Kỳ.
Nhưng mọi chuyện qua đi, hắn lại không cam lòng, dù sao Mai Truyền Kỳ là người đầu tiên hắn thích, hơn nữa, năm đó hắn thật sự rất thích Mai Truyền Kỳ, sau khi rời khỏi Diroya tinh cầu, cũng chưa từng quên người này, mỗi ngày rời giường đều muốn nhanh chóng hoàn thành công việc, có thể sớm về Diroya tinh cầu gặp mặt Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ nói: “Kiếm Đường, tôi cũng không muốn gạt anh, trong ba tháng giao du năm đó, tuy tôi không thích anh, nhưng vẫn có ý nghĩ muốn kết giao với anh, thế nhưng anh lại nói với tôi muốn đến tinh cầu khác làm nghiên cứu.”
Ti Kiếm Đường ách thanh hỏi: “Nếu như lúc đó anh không rời khỏi tinh cầu, em có kết hôn cùng anh không?”
“Tôi hiện tại không thể kết luận những việc chưa hề phát sinh, thế nhưng, dựa theo tiến triển phía sau, chúng ta căn bản không có khả năng ở cùng nhau, bởi vì thời điểm năm đó lúc anh muốn rời đi, tôi đã mang thai, tôi còn tưởng đó là con anh, nếu lúc đó anh không rời khỏi tinh cầu, giữa chúng ta cũng sẽ vì chuyện hài tử mà huyên náo không vui.”
Ti Kiếm Đường cười khổ: “Em đừng lừa gạt anh, để anh có cái ảo tưởng suy nghĩ đấy.”
“Kiếm Đường, anh bây giờ là bạn lữ người khác, cũng đã có con, anh phải có trách nhiệm đối với bọn họ, mà không phải ôm một ảo tưởng để sống.”
“Anh biết.” Ti Kiếm Đường thở dài một tiếng: “Lần này tìm em, là để cho anh chết tâm với ý nghĩ này, sau này, chúng ta vẫn là bằng hữu đi?”
“Chỉ cần anh thật tâm thật ý làm bằng hữu của tôi, chúng ta liền là bằng hữu.” Mai Truyền Kỳ thâm ý nói.
Ti Kiếm Đường không nghe được huyền cơ trong đó, khóe miệng vung lên: “Đồ ăn sắp nguội, chúng ta ăn cơm trước.”
Mai Truyền Kỳ đáy mắt chợt lóe nghi hoặc.
Cũng không biết có phải Ti Kiếm Đường ngụy trang quá tốt hay không, cậu không cảm giác được đối phương có bất kỳ ý đồ gì với mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]