Chương trước
Chương sau
Mai Truyền Kỳ đi lên, nhìn qua lớp kính pha lê.

Ở phòng cuối cùng, có một hài tử đang đứng xạ kích, phản ứng đặc biệt nhạy bén, tuy không thể trúng 100%, thế nhưng tỷ lệ chuẩn xác cũng đạt trên dưới 85%.

Tỷ lệ bắn trúng như thế đã là rất cao, nhưng dù sao đối phương chỉ là một đứa nhỏ, hơn nữa độ khó cũng cao nhất, cho dù là đệ tử Mai gia được huấn luyện trên mười năm, tỷ lệ bắn trúng nhiều nhất cũng là 90%.

Mai Truyền Kỳ khẽ mỉm cười, đứa nhỏ kia không phải con cậu thì là con ai.

“Không hổ là truyền nhân lão tổ tông lựa chọn, chỉ mới huấn luyện một năm mà có thành tích như vậy, nói không chừng huấn luyện thêm vài tháng nữa thì có để thể đạt đến 100%.”

Mai Truyền Kỳ nghe Mai gia đệ tử khen con mình, trong lòng vô cùng cao hứng.

Mà Mai Nguy Hiểm trong phòng lại không hài lòng tỷ lệ bắn trúng chỉ có 85%, bấm nút lần nữa, tiếp tục huấn luyện.

Mai Truyền Kỳ thấy con trai còn muốn huấn luyện, khẽ nhíu mi tâm, đành tiếp tục kiên trì chờ đợi con mình ra ngoài.

“Đã đạt đến 85% rồi mà nó còn không hài lòng nữa sao, huấn luyện từ sáng sớm đến giờ không mệt à?”

“Lẽ nào nó muốn phá kỷ lục phòng xạ kích đi?”

“Kỷ lục gì?”

“Mấy người không biết hở? Có người đạt kỷ lục tỷ lệ trúng 100% với độ khó cao nhất trong phòng xạ kích này đấy.”

“Ai vậy? Lợi hại đến thế sao?”

“Không biết, tôi cũng nghe ông cậu nói lại thôi, ổng từng nghe lão tổ tông nói qua cả đời này ông còn chưa gặp người nào lợi hại được như người này.”

Mai Truyền Kỳ: “…”

Mấy người này đang nói kỷ lục xạ kích, lẽ nào là nói mình sao?

Nhớ năm đó cậu ngày đêm huấn luyện, tốn công sức không biết bao nhiêu lần so với những đệ tử khác, nếu tỷ lệ không đạt 100% thì quả thật có lỗi với bản thân.

Bất quá, cậu không ngờ lão tổ tông lại đánh giá cao mình như thế, nghĩ đến ngày thường gặp ông đều là cười cợt chế giễu, thật khó tin khi lão tổ tông lại khen mình.

Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần, Mai Nguy Hiểm vừa lúc kết thúc một hồi huấn luyện.

Cậu thấy con trai còn muốn tiếp tục, lập tức đẩy cửa vào, không muốn thời gian cha con gặp nhau đều lãng phí huấn luyện.

“Báo cáo, tiểu tiểu thiếu gia, baba của con đã trở lại.”

Mai Nguy Hiểm có chút bực mình khi thấy người tùy ý xông vào quấy nhiễu nhóc huấn luyện, nhưng sau khi nghe giọng nói quen thuộc cùng hai chữ ‘baba’, mừng rỡ xoay người.

Nhìn người đứng ở cửa quả thật là Mai Truyền Kỳ, hưng phấn chạy tới: “Baba, người đã trở lại!”

“Con trai.” Mai Truyền Kỳ ngồi xổm xuống ôm lấy hài tử chạy tới: “Con nặng rồi, chừng hai năm nữa, baba không thể ôm con nổi đâu.”

“Sau đó đến lượt con ôm baba.”

Mai Truyền Kỳ cảm động một hồi: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Thế nhưng, con còn chưa đạt đến mục tiêu lão tổ tông huấn luyện a.”

“Mục tiêu gì?”

“Trúng 90%.”

Mai Truyền Kỳ có chút khó xử.

Kết quả huấn luyện lần thứ hai chỉ cao hơn lần thứ nhất 0,1%, nếu huấn luyện thêm nữa, e rằng tới tối cũng chưa chắc có thể đạt 90%.

Huống hồ tỷ lệ xạ kích không phải một hai ngày là có thể tăng được, cũng không phải mỗi lần đều có thể đạt trên 85%.

Nhưng mà, nếu cậu dẫn con đi, thì có người cảm thấy bọn họ không đem lão tổ tông để vào mắt, trước mặt đứa nhỏ cậu cũng là một tấm gương không tốt.

Trong lúc Mai Truyền Kỳ còn xoắn xuýt, đứa nhỏ an ủi vỗ vai: “Baba, chúng ta đi ăn cơm.”

Mai Truyền Kỳ cười hỏi: “Nếu như lão tổ tông hỏi thì làm sao bây giờ?”



Mai Nguy Hiểm nhỏ giọng bên tai baba: “Chúng ta liền tìm An gia gia hỗ trợ, lão tổ tông nghe lời An Tư gia gia nhất.”

Mai Truyền Kỳ: “…”

Ngay cả đứa nhỏ cũng nhìn ra lão tổ tổng đối xử An Tư khác với mọi người.

Rời khỏi phòng xạ kích, Mai Truyền Kỳ hỏi hài tử: “Lần này, bạn học con có hỏi baba đi đâu không?”

“Hỏi.”

“Thế con lấy lý do gì? Chắc không phải nói baba mang thai đi?”

Mai Nguy Hiểm cười hì hì: “Con nói baba bị bọn buôn người bắt cóc.”

Mai Truyền Kỳ có chút câm nín: “Con à, sao con lại dùng cớ này.”

“Mấy tháng trước, trên tinh võng có một tin tức nói mấy ngàn người tinh cầu chúng ta đột nhiên mất tích, không rõ tung tích, cho nên, con liền dùng tới.”

Mai Truyền Kỳ nghĩ sẽ không phải là tin đám người Kiều Lạc bắt người đến Ras tinh cầu đi?

Nếu đúng là như vậy, cũng thật trùng hợp.

Hôm nay lúc xuống phi thuyền, cậu thấy có phóng viên chạy đến quay chụp, bởi vì cậu đi nhanh, cho nên phóng viên không phỏng vấn được, bất quá ngày mai khẳng định có tin tức Mai gia Đại thiếu gia bị trói.

Hai cha con trở về đại sảnh.

Trong đại sảnh, Mai Phi Trần, Mai Chấn Đông cùng An Tư đều ngồi trên ghế, nhỏ giọng nói chuyện.

Mai Truyền Kỳ kêu lên: “Lão tổ tông, gia gia, An thúc.”

Mai Nguy Hiểm cũng cùng kêu lên: “Lão tổ tông, thái gia gia, An gia gia.”

Mai Phi Trần hỏi: “Sao lại về nhanh như vậy, có đạt đến yêu cầu của ta chưa?”

Mai Nguy Hiểm nở nụ cười thiên sứ với Mai Phi Trần: “Chưa ạ.”

Mai Phi Trần giận dữ: “Không có, con còn cười vui vẻ như vậy, chưa đạt đến 90% mà dám trở về.”

Mai Nguy Hiểm mất hứng chu miệng nhỏ, chạy tới ôm lấy An Tư làm nũng: “An gia gia, con đói bụng rồi~.”

An Tư ôm lấy hài tử, đau lòng nói: “Chúng ta ăn cơm trước, chuyện xạ kích nói sau.”

“…” Mai Phi Trần vừa tức vừa bất đắc dĩ.

Nếu đổi thành những đệ tử khác làm nũng như vậy, nếu không nghe lệnh, đã bị ông sớm ném khỏi biệt thự, sau này cũng đừng mong trở về đây huấn luyện.

Ném ai thì ném, mà ông lại không thể nhẫn tâm xuống tay với đứa bé này, ai bảo đứa bé này giống người ông thích chứ.

Ánh mắt Mai Phi Trần không khỏi nhìn về phía An Tư.

Mai Chấn Đông cười một phen.

Quả thật là khắc tinh đây mà.

Mai Truyền Kỳ vừa buồn cười vừa tức giận con mình.

An Tử ôm hài tử về đi về nhà ăn, ba người còn lại cũng đứng dậy đi theo.

Mai Chấn Đông ngồi xuống liền nói: “Truyền Kỳ, con kể lại chuyện đã xảy ra vừa qua đi.”

Mai Truyền Kỳ hiểu Mai Chấn Đông nói chuyện này là chỉ chuyện bị Kiều Lạc bắt làm nô lệ: “Trên tinh võng nhanh như vậy đã phát tinh tức ra ngoài rồi sao?”

“Con trả lời đúng vấn đề đi.” Mai Chấn Đông tức giận nói: “Con biết trên tin võng nói thế nào không? Nói Mai gia Đại thiếu gia từ nhỏ tiếp thu huấn luyện, thế mà còn bị bọn buôn người bắt đi, tất cả mọi người đang chất vấn năng lực huấn luyện của Mai gia chúng ta.”

Mai Nguy Hiểm mở to đôi mắt, hiếu kỳ nhìn baba mình: “Baba, người thật sự bị người ta trói đi?”

“Ừ ừ.” Trong nhà ăn còn những người, Mai Truyền Kỳ chỉ có thể hàm hàm hồ hồ trả lời.

Kỳ thực trong lòng Mai Chấn Đông cùng Mai Phi Trần biết rõ chuyện gì xảy ra, hai tháng nay cũng không liên lạc với nhau.



Ăn cơm xong, Mai Phi Trần bảo Mai Truyền Kỳ dẫn Mai Nguy Hiểm vào thư phòng một chuyến.

Mai Truyền Kỳ nhìn An Tư có vẻ sốt ruột, ẩn ẩn suy đoán bọn họ định nói chuyện gì.

Cậu ôm con trai ngồi đối diện Mai Phi Trần, nén lại vẻ căng thẳng trong lòng, cười hỏi: “Sao lại muốn đến thư phòng, là có chuyện muốn nói với con sao?”

Mai Phi Trần cùng Mai Chấn Đông, An Tư nhìn nhau một cái.

Mai Chấn Đông ho nhẹ một tiếng: “Tĩnh Đằng đâu?”

“Lần này anh ấy không cùng con trở về, qua mấy ngày nữa con cũng phải về quân đội.”

Không thể nhìn thấy cha, liền mất hứng, hiện tại mấy ngày nữa baba cũng đi, Mai Nguy Hiểm càng thêm không vui, bĩu môi im lặng.

“Như vậy a!”

Trong thư phòng bỗng tĩnh lặng, không ai lên tiếng.

Mai Truyền Kỳ đành kiên trì hỏi tiếp: “Sao không nói gì ạ? Gọi con đến thư phòng, không có gì muốn nói sao?”

Mai Phi Trần hừ lạnh: “Con biết rõ chúng ta muốn nói điều gì.”

An Tư căng thẳng nhìn Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ vô tội nhìn lão tổ tông: “Con mới vừa về Mai gia, làm sao biết lão tổ tông muốn nói gì.”

Mai Phi Trần không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Chấn Đông, ngươi tới nói.”

Mai Chấn Đông không còn gì để nói, nửa ngày, mới lên tiếng: “Cái kia, khụ, Truyền Kỳ, gia gia có tốt với con không?”

“Tốt.”

“Vậy Chính Quân, là cha con có tốt với con không?”

Mai Truyền Kỳ không lên tiếng.

Cậu không biết tại sao Mai Chấn Đông lại muốn hỏi điều này, thế nhưng, Mai Chính Quân đối xử với cậu không tốt, làm sao Mai Chấn Đông lại không biết.

Mai Phi Trần trợn mắt giận dữ nhìn Mai Chấn Đông: “Nói thẳng vào vấn đề đi.”

Mai Chấn Đông trong lòng thầm liếc lại, tiếp tục nói: “Truyền Kỳ, ta biết từ nhỏ con đã không có tình thương của người cha trên người Chính Quân, Chính Quân cũng lãnh đạm với con, cũng không thể trách nó, kỳ thực nó… kỳ thực nó… nó…”

Câu phía sau cũng không thể mở miệng nói ra được.

Tâm An Tư vẫn luôn treo lên, chờ Mai Truyền Kỳ nói câu kế tiếp, thế nhưng, Mai Chấn Đông cứ ‘nó’ liên tục.

Mai Phi Trần thực sự không chịu được tình huống này cứ kéo dài, tâm tình đều bị Mai Chấn Đông đưa lên đưa xuống: “Nó cái gì mà nó, nói thẳng ra.”

Mai Truyền Kỳ ôm thật chặt đứa nhỏ, trong lòng rõ ràng Mai Chấn Đông định nói gì tiếp.

Mai Chấn Đông hít sâu một cái: “Kỳ thực, nó không phải cha con…”

P/S by Thỏ: Thân phận thật sự của ẻm được tiết lộ chương sau nhoa ৲( ᵕ૩ᵕ )৴♡ , có ai đoán được không nè (♡´艸`)

 

 

     

------oOo------

     

Chương 267

Nguồn: EbookTruyen.VN

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.