Mai Truyền Kỳ không biết bộ dạng chật vật ‘chạy trốn’ của mình đã bị quân đội bảy tinh cầu truyền phát mỗi một góc bên trong phi thuyền.
Mất đi kính phòng hộ màng tai của cậu bị tiếng pháo chấn phá, đôi mắt sắp bị khói lửa hun đến sắp không mở nổi, trong mắt đều đầy nước, hít thở một hơi cũng bị khói làm sặc sắp không thở nổi.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng lấy kính phòng hộ dự bị trong cơ giáp, lấy đồ chụp tai và mặt nạ dưỡng khí đeo vào.
Đồng thời, vô cùng mừng vì có tòa đại lâu phía sau chặn đạn pháo lại, nếu không, cậu đã sớm bỏ mạng.
Đột nhiên, xa xa truyền đến âm thanh đạn pháo oanh tạc.
Mai Truyền Kỳ nhìn xuyên qua ngọn lửa, lúc ẩn lúc hiện thấy pháo đài căn cứ bị người phá hủy.
Cậu thở ra, là quân đội phái người chi viện.
——
Trên phi thuyền màu trắng, đám người Kiều Lạc thấy căn cứ bị quang pháo phá hủy cũng không phản ứng bao nhiêu, chỉ cần nổ chết Mai Truyền Kỳ là được.
“Lão đại, người của quân đội công kích chúng ta.”
Kiều Lạc lập tức hạ lệnh: “Đánh trả, tăng nhanh tốc độ.”
“Dạ.”
Ngay sau đó, có người không tin hô to: “Lão đại, Mai Truyền Kỳ không chết!”
“Cái gì?” Dưới làn đạn như mưa bão, vậy mà lại không chết?
Kiều Lạc trợn mắt giận dữ nhìn màn hình, lửa đạn công kích ít lại, khói lửa dần dần tản đi, làm mọi người nhìn thấy cơ giáp cồng kềnh vẫn cứ hoạt bác nhảy loạn dưới đất chạy trốn.
Nhất thời, mọi người hai mắt đỏ hồng.
Chi Sá giận dữ: “Con mẹ nó nhà hắn mạng thật lớn.”
Kiều Lạc mắt đầy lệ khí, không thể dễ dàng buông tha Mai Truyền Kỳ như vậy: “Phóng ra trăm chiếc máy không người lái oanh tạc Mai Truyền Kỳ.”
“Dạ.”
Mọi người vào cabin điều khiển phi thuyền, phóng ra trăm chiếc máy bay không người lái, song, số lượng rời đi tựa hồ không chỉ trăm chiếc, thậm chí còn có cái không phải máy bay không người lái.
Đại Nhĩ từ trên màn ảnh nhìn thấy không phải máy bay không người lái, còn có người điều khiển cơ giáp, đó là một cơ giáp vô cùng quen thuộc.
Hắn kinh hãi: “Lão đại, Nộ Chuy tự mình khởi động cơ giáp rời phi thuyền.”
“Cái gì?”
Kiều Lạc nhăn chặt mày, chuyển xem màn hình bên trái, nhìn thấy một chiếc cơ giáp màu đỏ cõng cự chuy bay xuống căn cứ.
Hắn nhanh chóng nối cuộc trò chuyện: “Nộ Chuy, ngươi trở lại cho ta.”
“Lão đại, ta giết chết Mai Truyền Kỳ sẽ trở lại.” Nộ Chuy vội ngắt cuộc trò chuyện, tăng nhanh tốc độ nhằm về phía Mai Truyền Kỳ.
“Nộ Chuy? Nộ Chuy?” Kiều Lạc tức giận dùng sức đá một chân ghế bên cạnh.
——
Ở cửa khoáng động, Phong Tĩnh Đằng cùng Ô Lãng bọn họ nhìn thấy tiểu phi tàu bay tới, từ cơ giáp đi ra, bảo các nô lệ xếp hàng tới cửa.
Thế nhưng, tiểu phi tàu vừa đáp xuống, đám đó lệ liền chen lấn muốn vào bên trong tiểu phi tàu.
Phong Tĩnh Đằng gầm lên: “Nếu các ngươi không xếp hàng, phi thuyền sẽ không mở.”
Các nô lệ vừa nghe, vội vàng xếp thành hàng đi lên.
Sa Lệ lần nữa lên tiếng trào phúng: “Chẳng phải có người không muốn rời khỏi đây sao? Chẳng phải không muốn người của quân đội cứu viện sao? Đã như vậy, còn gấp gáp chen lên phi thuyền chi thế, cứ ở đây chờ chết thì không phải tốt hơn à.”
Đám nô lệ cúi đầu, đều không dám nhìn binh lính đến cứu bọn họ.
Phong Tĩnh Đằng quay người nhìn về phía nơi đạn pháo đánh vào, vô cùng lo lắng cho bạn lữ mình có sao không.
Ô Lãng chào hỏi binh lính trên thuyền, kính lễ hỏi: “Xin chào, tôi là sĩ quan Diroya tinh cầu, xin cho hỏi một chút, đám người kia tại sao không công kích chúng tôi, ngược lại vẫn luôn công kích chỗ đất trống bên kia?”
Binh lính nói rằng: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ nghe nói có một người gọi là Mai Truyền Kỳ điều khiển cơ giáp đem tất cả đạn pháo dẫn tới chỗ mình a.”
Đồng tử Phong Tĩnh Đằng co rụt lại.
Ô Lãng hít vào một ngụm khí lạnh.
Lỗ Nghị híp mắt một cái.
Những nô lệ xếp hàng phía trước lên phi thuyền cúi đầu xuống đến không thể thấp hơn.
Phong Tĩnh Đằng bỗng chốc xoay người, đi hướng chiếc tiểu phi tàu thứ hai, kéo binh lính đang ngồi bên trong ra ngoài, lập tức khởi động phi tàu phóng về hướng Mai Truyền Kỳ.
Sĩ quan lo lắng hô to: “A! A! A! Phi thuyền của tôi.”
Phong Tĩnh Đằng rất nhanh tìm được Mai Truyền Kỳ, bất quá, phía sau có thật nhiều máy không người lái cùng cơ giáp đuổi theo đánh giết.
Anh nhanh chóng vọt qua, đứng trước trọng hình cơ giáp: “Lên đây.”
Mai Truyền Kỳ nghe giọng Phong Tĩnh Đằng, nhanh chóng leo lên phi tàu, dùng tứ chi kẹp chặt thân tàu.
Phong Tĩnh Đằng lập tức thay đổi phương hướng, hướng phi thuyền tinh cầu bọn họ bay đi.
Mai Truyền Kỳ thả lỏng một hơi, máy bay không người lái cùng cơ giáp đuổi theo phía sau đều bị chiến cơ quân đội chặn lại.
Phi tàu đột nhiên ngừng lại.
Mai Truyền Kỳ suýt nữa ngã xuống.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy một chiếc cơ giáp màu đỏ chặn trước mặt.
Mai Truyền Kỳ xem qua tài liệu, biết cơ giáp cõng cự chuy chính là của Nộ Chuy, lập tức hướng đối phương xạ kích.
Nộ Chuy nhanh chóng lóe lên, nã pháo về phía bọn họ: “Mai Truyền Kỳ, hôm nay mày đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này.”
Tốc độ tay Phong Tĩnh Đằng vô cùng nhanh, phản ứng nhạy bén mà nhấn nút điều khiển.
Thân phi tàu trầm xuống, Mai Truyền Kỳ nhanh chóng ôm chặt lại, sau đó, phi tàu lập tức vọt qua bên cạnh cơ giáp, bay nhanh như sao băng.
Mai Truyền Kỳ cảm thấy mặt mình dường như bị gió quật biến hình.
Cơ giáp sau lưng không chịu buông tha, mãnh liệt nã pháo về phía bọn họ.
Phi tàu tránh trái tránh phải.
Mai Truyền Kỳ ổn định thân thể, từ từ xoay người, đối mặt với cơ giáp Nộ Chuy, nã pháo xạ kích, bắn trúng đạn pháo bay tới, cũng phá huỷ hai nòng pháo trên người cơ giáp.
Nộ Chuy quét nhìn dữ liệu cơ giáp trong màn hình, trong đó có hai chỗ bị hư hỏng nặng, không thể sử dụng được.
Hắn tức giận đỏ mắt, toàn lực nổ súng, chỉ vì muốn bắn trúng Mai Truyền Kỳ.
Phong Tĩnh Đằng thông qua màn hình nhìn thấy lửa đạn phóng tới, tăng nhanh tốc độ né tránh.
Mai Truyền Kỳ trên phi tàu cảm thấy mình sắp bị quật bay ra ngoài, phi tàu bỗng vươn mình, tứ chi cũng không thể ôm được thân phi tàu, người liền rơi xuống, đồng thời, Nộ Chuy bắn một phát bay qua đỉnh đầu cậu.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, người liền được phi tàu vững vàng tiếp được, nhanh chóng nắm chặt lại.
Mai Truyền Kỳ nhìn xuyên qua lớp pha lê trên thân tàu, thấy người bên trong đều trợn mắt nhìn.
Cậu cho rằng mình không phải ở trên chiến trường, mà là ở đoàn xiếc thú chơi đùa, thật con mẹ nó quá kích thích rồi!
Quân đội trợ giúp ngày càng nhiều, Nộ Chuy rất nhanh liền bị quân đội chiến sĩ cơ giáp ngăn lại.
Phong Tĩnh Đằng lái phi tàu trở lại phi thuyền Diroya tinh cầu.
Mai Truyền Kỳ từ phi tàu phiêu a phiêu đi xuống, vừa bước ra ngoài hai chân bỗng nhiên mềm nhũn, ngay lập tức liền được Phong Tĩnh Đằng ôm vào khoan chữa bệnh: “Lưu thiếu úy, nhanh kiểm tra em ấy một chút.”
Quân y vội vàng kiểm tra Mai Truyền Kỳ một phen, biết Phong Tĩnh Đằng lo lắng, liền giải thích: “Phong đại tá, ngài đừng lo, Mai Truyền Kỳ ngoại trừ tinh thần tập trung cao độ, chảy nhiều mồ hôi, sinh ra một tia hư thoát ở ngoài, màng tai còn có chút bị hao tổn, mặt khác không có gì trở ngại.”
“Thay tôi chăm nom em ấy.”
Phong Tĩnh Đằng thở một hơi, hôn lên đôi môi khô nứt của Mai Truyền Kỳ, đi đến phòng chỉ huy, dùng toàn lực công kích phi thuyền Kiều Lạc, đem thân tàu đối phương đánh tới bán tàn phế, mãi đến tận khi không thể phản kích mới thôi.
Mai Truyền Kỳ nằm trong khoang chữa bệnh ấm áp ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại, liền nghe thân tàu phi thuyền Kiều Lạc đã bị đánh hỏng, đành phải dùng các loại cơ giáp, phi thuyền, phi tàu tẩu thoát.
Hiện tại, Phong Tĩnh Đằng dẫn đội đuổi bắt Kiều Lạc, còn những nô lệ được cứu ra phân biệt trở lại các tinh cầu phi thuyền.
Dù sao cũng là quân đội bảy tinh cầu cùng đối phó một mục tiêu. Hai ngày sau, bọn người này đều bị bắt lên phi thuyền, đều bị giam vào các nhà giam đặc chế.
Mai Truyền Kỳ nghe tin Phong Tĩnh Đằng trở về, lập tức tới cửa nghênh tiếp, thế nhưng khi đến cửa, lại nghe người báo lại Phong Tĩnh Đằng đã dẫn người đi thẩm vấn.
“Thẩm vấn?” Cậu khó hiểu nhìn binh lính: “Quân đội chúng ta bắt được tội phạm, còn cần phụ trách thẩm vấn?”
“Không cần, bất quá, Phong đại tá đúng là bắt một tiểu đầu mục tên Sousan đi thẩm vấn.”
Mai Truyền Kỳ nghe người bị thẩm vấn là Sousan, trán nảy lên, đại khái đoán được vì sao Phong Tĩnh Đằng lại muốn thẩm vấn Sousan.
“Vậy cậu có biết Phong đại tá thẩm vấn Sousan ở đâu không?”
“Tầng hai dưới hầm, nơi giam giữ phạm nhân.”
Mai Truyền Kỳ nhíu mày, nếu là nơi giam giữ phạm nhân, nhất định có lính bảo vệ, sĩ quan như cậu nhất định không thể đi xuống, bất quá, có một chỗ có thể nhìn thấy.
Cậu chạy đến phòng quản lý, nhìn hàng trăm màn hình nho nhỏ đang quay khung cảnh tầng hai dưới hầm, trong hình, hai người lính áp giải Sousan điên cuồng giãy dụa phẫn nộ đi đến một gian phòng chỉ có một bàn cùng hai ghế, Phong Tĩnh Đằng đang ngồi một bên, đáng tiếc chính là camera chỉ thấy người, không thể nghe được.
Lúc này trong phòng tầng hai dưới hầm, Phong Tĩnh Đằng nhìn sắc mặt Sousan tái nhợt, từ tốn nói: “Đem mỗi một việc ngày 25 tháng 3 đều viết ra giấy, bao gồm nói gì, ăn gì, có chạm vào một cọng lông hay bắt ai không đều viết ra hết, ngươi phải viết đủ một năm một mười, đừng nói dối, nếu không ta sẽ yêu cầu tòa án tinh tế tăng thêm hình phạt của ngươi.”
Sousan suy yếu nhìn Phong Tĩnh Đằng, cảm thấy tên sĩ quan trước mặt có chút kỳ quái, tại sao muốn gã viết chuyện ngày 25 tháng 3.
Nói chuyện ngày đó làm gì?
Sousan nghiêm túc suy nghĩ, bỗng nhớ đến chuyện ngày 25, đúng là ngày gã đi kiểm tra tiến độ nô lệ làm việc trong khoáng động, sau đó, gã gặp Mai Truyền Kỳ, phía sau là một loạt chuyện xui xẻo, chính là bắt đầu từ đó.
Phong Tĩnh Đằng nhìn thấy mặt gã biến hóa từ nghi hoặc đến phẫn nộ.
“Nếu không chịu viết ra, ta sẽ khiến ngươi thương càng thêm thương(*).” Ngữ khí lười biếng pha lẫn uy hiếp, ánh mắt anh như có như không nhìn xuống dưới Sousan.
(*) thương ở đây là bị thương chứ không phải iu thương nhá
Sắc mặt Sousan càng thêm khó coi, nghĩ ngày đó cũng không phát sinh chuyện không thể nói ra, cắn răng, liền đem chuyện ngày đó viết xuống.
Nửa giờ sau, Phong Tĩnh Đằng cầm trang giấy đầy chữ, vô cùng hài lòng gật đầu, Sousan cũng không chạm vào được nửa cọng lông bạn lữ nhà anh, tay cũng không sờ qua, bất quá, trước mặt bạn lữ mà dám đùa nghịch ‘tiểu huynh đệ’, làm bẩn mắt bạn lữ nhà anh, thực sự không thể tha thứ.
Anh thả tờ giấy lại trên bàn: “Ta hỏi ngươi vài vấn đề, trả lời xong ta sẽ cho ngươi rời đi, để ngươi đến những tinh cầu khác sinh hoạt.”
Sousan cùng hai tên lính đều không thể tin nhìn Phong Tĩnh Đằng, bọn họ không nghe lầm chớ?
P/S by Thỏ: Phong Tĩnh Đằng said: này thì dám đụng vào người của tao, mày tới số rồi (╬  ̄皿 ̄)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]