Chương trước
Chương sau
Binh lính hướng Phong Tĩnh Đằng báo cáo: “Đội thủ vệ đã rời đi từ cửa khác, hẳn là trở lại báo lại chuyện công kích cho lão đại bọn hắn.”

Có hơn ba ngàn người được phái tới, thế nhưng, sau khi bị Mai Truyền Kỳ tấn công kịch liệt một hồi, đám thủ vệ liền mất hơn một ngàn người.

Giờ phút này, trước cửa khoáng động đâu đâu cũng là thi thể, có trúng đạn mà chết, cũng có bị nổ chết cùng chết cháy, có người thì tứ chi chia năm xẻ bảy, kẻ nhát gan sợ đến nổi còn không dám ra ngoài.

Mai Truyền Kỳ nói: “Lúc tôi trốn khỏi đại lâu, đã tiện tay phá hủy hệ thống truyền tin cùng camera, bây giờ tốt nhất thừa dịp bọn hắn còn chưa sửa lại được thì nhanh chóng cứu những người khác ra.”

Ô Lãng dựng thẳng ngón tay cái: “Tôi biết cậu có bản lĩnh trốn ra được.”

Vừa dứt lời, Phong Tĩnh Đằng phóng ánh mắt lạnh băng tới, lạnh đến nổi hắn không nhịn được phát run lên.

Phong Tĩnh Đằng nhìn đồng hồ, từ lúc anh phát ra tín hiệu cứu viện đến bây giờ đã qua sáu, bảy tiếng, chỉ cần chống đỡ thêm vài tiếng nữa, nhất định quân đội có thể đến được đây. Anh lập tức hạ lệnh: “Lên xe, cứu người.”

Có sáu chiếc cơ giáp Mai Truyền Kỳ mang tới, việc cứu người liền trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Thủ vệ trong khoáng động nhìn cơ giáp, liền tưởng là tiểu đầu mục hoặc là người tiểu đầu mục phái tới, toàn bộ đi ra nghênh tiếp, vừa vặn tạo cơ hội thật tốt cho Mai Truyền Kỳ bọn họ, không cần đánh giết từng người một, liền có thể trực tiếp bắn phá một đám.

Những nô lệ thấy Mai Truyền Kỳ bọn họ đem một đám lại một đám người cứu ra, càng thêm tự tin có thể thoát khỏi nơi này.

Sau một tiếng, bọn họ đến phòng tinh luyện, tìm được người Silefan tinh cầu phải bảo vệ.

Mai Truyền Kỳ nhìn thiếu niên đứng bên cạnh Lỗ Nghị, chau mày, thiếu niên này không phải là tinh luyện sư lần đầu cậu tới phòng tinh luyện gặp phải sao?

Lúc đó, tinh luyện sư này còn nhắc cậu đang mắng vương bát.

“Cậu ta chính là người Silefan tinh cầu phải bảo vệ?”

Lỗ Nghị trả lời: “Đúng vậy.”

Mai Truyền Kỳ hít sâu một cái, nhìn thiếu niên nghi hoặc hỏi: “Ngày đó rõ ràng cậu nghe tôi nói vương bát, sao không tới thử thăm dò tôi có phải là người phái tới cứu cậu không?”

Thiếu niên nhún nhún vai: “Thân phận tôi đặc thù, sợ anh đặc biệt trà trộn vào tới giết tôi, tôi đương nhiên không thể tùy ý thừa nhận thân phận hoặc thăm dò anh, huống hồ hai chữ vương bát là lời mắng người, tôi làm sao biết anh nói là tiếng lóng.”

Mai Truyền Kỳ cũng không hỏi thân phận đối phương là gì, buồn bực nói: “Hiện tại người cũng tìm được rồi, tôi có thể hỏi một chút tại sao ám hiệu lại là vương bát được không? Silefan các người có biết ám hiệu này có bao nhiêu kéo cừu hận không? Mỗi lần niệm tiếng lóng này, có biết tôi phải gánh bao nhiêu áp lực không, còn thu một đống lửa giận, tôi đều cảm thấy Silefan các người đang chơi chúng tôi.”

Thiếu niên bật cười: “Nhũ danh của tôi là (ba)*, chính là chữ vương thêm chữ bát bên cạnh, có đôi khi bằng hữu gọi đùa tách chữ ra thì gọi tôi là vương bát, hẳn là như vậy nên mới dùng vương bát làm ám hiệu.”

(*) Ờ thì chỗ này bản Raw ghi vậy lun ó, nên m cũng không bik là chữ gì cụ thể lun nha

Mai Truyền Kỳ hạn hán lời luôn.

Cậu nhìn về phía nam nhân mà Poseidon tinh cầu cần bảo vệ, từ hình thể cao lớn cùng khuôn mặt nghiêm cẩn mà nhìn hẳn là quân nhân: “Còn anh thì sao? Tại sao tinh cầu anh lại lấy ‘tôi là nhân loại’ làm ám hiệu?’

Nam nhân liếc nhìn thiếu niên, đứng đắn nói: “Tình huống của tôi cùng cậu ta không khác lắm, bằng hữu thường xuyên đùa giỡn gọi tôi là nhân tra bại hoại (人渣败类),gọi tắt nhân loại (人类),ám hiệu ‘Tôi là nhân loại’ hẳn là bằng hữu tôi muốn trêu cợt quân nhân những tinh cầu khác mà cố ý làm ra ám hiệu, may là Phong đại tá chỉ dùng hai chữ ‘nhân loại’, nếu không, tôi cũng sẽ không đi thử thăm dò anh ta.”

Mai Truyền Kỳ: “…”

Cậu nhìn về phía Thượng Quan công tử: “Còn cậu?”

Thượng Quan công tử nhíu mày: “Bằng hữu tôi không đặt biệt danh cho tôi.”

Khóe miệng Mai Truyền Kỳ giật một cái: “Ai hỏi biệt danh cậu, tôi chỉ là muốn hỏi tại sao cậu bị chộp tới đây làm nô lệ?”

Ánh mắt Thượng Quan công tử tối lại: “Mỗi ngày đều có người trông chừng, căn bản không có tự do, liền muốn tránh né bọn họ, ra ngoài hít thở, không ngờ liền bị bắt tới đây.”



Thiếu niên phụ họa đồng bệnh tương liên, vỗ vỗ vai Thượng Quan công tử: “Tôi hiểu cảm giác của anh, tôi cũng bởi như thế mà trốn ra ngoài, vốn định đi du lịch giải khuây, ai ngờ lên nhầm thuyền giặc.”

Mai Truyền Kỳ trợn trắng mắt.

Phong Tĩnh Đằng an bài tốt mọi người lên xe rồi đi đến hỏi: “Truyền Kỳ, lúc em rời khỏi khoáng động, có nhìn thấy gì bên ngoài không?”

“Dường như nhìn thấy một căn cứ quân sự, nếu chúng ta rời khỏi nơi này, nhất định sẽ đối mặt với rất nhiều đại pháo.”

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Chúng ta cứ trốn trong này cũng không an toàn, nếu đám người này muốn nổ khoáng động, chúng ta sẽ bị chôn sống.”

Lời này cũng chỉ có thể trước mặt bọn họ nói một chút, nếu như bị người khác nghe được, nhất định sẽ rơi vào khủng hoảng.

Đúng lúc này, có một chiếc xe quặng từ cuối thông đạo lái tới đây, trong nháy mắt, thu hút mọi người chú ý.

Đám người Mai Truyền Kỳ nghe ồn ào, vội đi ra ngoài, liền thấy người trong xe quặng một bên cầm cờ trắng hướng bọn họ lay động, một bên hô: “Trên xe chỉ có một mình ta, đừng nổ súng, lão đại chúng ta có chuyện muốn nói với các ngươi.”

Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ hai mắt nhìn nhau, ra hiệu những người khác không cần nổ súng, lại nhìn người kia nói: “Xe của ngươi ngừng xa một chút, sau đó, tự mình đi tới.”

Không cho xe đến gần đây, đơn giản là lo lắng trên xe có gắn bom hay gì đó.

“Được! Được!” Tráng hán lập tức dừng xe, đi bộ tới chỗ bọn họ.

Ô Lãng lục soát toàn thân người này từ trên xuống dưới một lần, xác định trên người hắn không có vật nguy hiểm, mới mở miệng hỏi: “Trong tay ngươi đang cầm cái gì?”

“Đối giảng khí.” Tráng hán nhanh chóng giải thích: “Lão đại nói, hệ thống truyền tin bị hỏng, chỉ có thể dùng đối giảng khí.”

Phong Tĩnh Đằng nói: “Lấy đối giảng khí ra.”

Tráng hán có chút sợ sệt nói: “Không… Không được, lão đại nói đối giảng khí phải để ta tự cầm, có mấy lời muốn nói với mọi người ở đây.”

Người trên xe hai mặt nhìn nhau, cũng không biết lão đại bọn họ muốn nói điều gì.

Phong Tĩnh Đằng đoán được đám người này muốn nói gì, nhất định là những câu khiến người cảm thấy sợ hãi, nhân tiện nói: “Nếu không đưa ta đối giảng khí, thì không có gì đáng nói.”

“Ta… Lão đại nói, nếu các ngươi không nghe hắn nói, tự gánh lấy hậu quả.”

Nhất thời, toàn bộ tình cảnh liền rối loạn lên, vẻn vẹn một câu ‘Tự gánh lấy hậu quả’ liền khiến cho những người khác sinh ra bất an.

Mai Truyền Kỳ chau mày: “Tôi cảm thấy vẫn là nghe nghe lão đại bọn hắn nói gì đi, như vậy ít nhất có thể biết mục đích bọn hắn là gì, nếu như không nghe, ngược lại sẽ làm những người khác đoán mò, lòng cũng rối loạn.”

Phong Tĩnh Đằng quét mắt nhìn người trên xe, dù sao cũng không phải binh lính, tất nhiên là không thể yêu cầu bọn họ trấn định lại được.

Lỗ Nghị nói: “Tôi cảm thấy nên nghe lão đại bọn hắn định nói gì thì hay hơn.”

Phong Tĩnh Đằng nhìn tráng hán hỏi: “Lão đại các ngươi muốn nói cái gì?”

Tráng hán biết bọn họ đồng ý nghe lão đại nói chuyện, nhanh chóng mở đối giảng khí: “Lão đại, tôi đã tìm được bọn họ.”

Kiều Lạc nói rằng: “Ngươi mở khuếch đại âm thanh.”

“Đã mở, ngài có thể nói chuyện với bọn họ.” Tráng hán điều chỉnh âm thanh đến mức tối đa, để cho tất cả mọi người đều nghe được.

Tiếp theo, thanh âm lạnh lùng từ máy khuếch đại ra: “Mai Truyền Kỳ, mày đả thương huynh đệ tao, hủy hệ thống của tao, trộm cơ giáp của tao, còn giết duy tu sư, những điều đó tao đều ghi tạc trong lòng, sẽ từ từ tính sổ với mày.”



Mai Truyền Kỳ nhíu mày, không ngờ đối phương lại phát hiện thân phận mình nhanh như vậy.

Phong Tĩnh Đằng, Ô Lãng, Thượng Quan công tử đều nhìn về phía Mai Truyền Kỳ.

Những người Diroya tinh cầu bị bắt tới đây, khi nghe ba chữ Mai Truyền Kỳ, liền trực tiếp nghĩ đến đào binh Mai gia, đều nghĩ thầm, người này cũng bị tóm tới nơi này? Hay chỉ là trùng tên trùng họ?

“Còn bọn nô lệ kia, tụi mày cho là giết thủ hạ của tao là có thể bình yên rời khỏi đây sao?” Kiều Lạc cười lạnh: “Tụi mày quá ngây thơ rồi đấy, chỉ cần tụi mày bước ra khỏi khoáng động, mấy vạn thương pháo sẽ nhắm vào tụi mày, đủ khiến tụi mày đánh thành tổ ong, cũng đừng hòng nghĩ rằng trốn trong động chính là an toàn, bất cứ lúc tao cũng có thể cho nổ tung nơi này, không cho một ai sống sót đi ra.”

Lời của hắn dễ dàng gây nhiễu loạn mọi người.

“Bất quá, tao cho tụi mày một cơ hội, chỉ cần đem Mai Truyền Kỳ ra, tao có thể tha tụi mày một mạng, tụi mày chỉ có mười phút suy nghĩ, nửa giờ sau, nếu không thấy Mai Truyền Kỳ đi ra, tụi mày chờ bị nổ tung đi.”

Kiều Lạc nói xong, liền ngắt đối giảng khí.

Mai Truyền Kỳ: “…”

Phong Tĩnh Đằng: “…”

Ô Lãng: “…”

Thượng Quan công tử: “…”

Lỗ Nghị nhìn Mai Truyền Kỳ, sau đó liền dời mắt.

Trong động nhất thời náo loạn cả lên, đều là âm thanh sợ hãi.

“Nếu chúng ta giao ra người này, thật sự là có thể không chết?”

“Không biết, bất quá, Mai Truyền Kỳ là ai? Nơi này có người tên Mai Truyền Kỳ sao?”

“Tôi chưa từng nghe qua.”

“Tui cũng chưa từng nghe.”

“Mọi người nhìn thẻ công tác, phía trên có tên tuổi.”

Người trên xe quặng đều nhìn lẫn nhau, mấy phút sau, có người nói: “Trên thẻ cũng chưa chắc dùng tên thật, mọi người có thể tùy tiện lấy tên, dù sao cũng không ai kiểm chứng được.”

Lúc này, tráng hán lên tiếng nhắc nhở: “Còn 5 phút…”

 

 

     

------oOo------

     

Chương 261

Nguồn: EbookTruyen.VN

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.