Chương trước
Chương sau
Mọi người trong phòng nhìn Nộ Chuy, Kiều Lạc nghi hoặc: “Sao vậy?”

“Sousan gặp nguy hiểm.” Nộ Chuy nhanh chóng đẩy ghế lao ra khỏi phòng.

Những người khác ngẩn người, Kiều Lạc liếc nhìn quang não Nộ Chuy, trong đó có ảnh của một thanh niên mặc quân phục, tướng mạo vô cùng tuấn tú, trên ảnh chụp có một tiêu đề, viết: “Đào binh Mai Truyền Kỳ.”

“Chúng ta cũng cùng qua đi nhìn xem.”

Kiều Lạc dẫn đầu đi ra phòng họp, những người khác cũng vội đi theo, đi đến phòng Sousan, thấy Nộ Chuy sốt ruột đi tới đi lui trước cửa.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Những người khác như lọt vào trong sương mù.

Nộ Chuy buồn bực giải thích: “Mấy ngày trước, Sousan trong động mỏ mang về một tên nô lệ, lúc đó ta cảm thấy có chút quen mặt, nhưng nhất thời không thể nhớ đã từng gặp qua ở đâu, thẳng đến vừa rồi, ta mới biết tên nô lệ kia chính là đại thiếu gia quân nhân thế gia của Diroya tinh cầu, tuy trên tin tức nói hắn là một đào binh, thế nhưng, người quân nhân thế gia huấn luyện ra, khẳng định có chút bản lãnh. Tuy Sousan thích hồ nháo một ít, nhưng lão đại mỗi lần mở họp, lần nào mà không đúng giờ xuất hiện ở phòng? Hiện tại Sousan vẫn chưa đi ra, nhất định gặp phải nguy hiểm. Còn nữa, hai người canh giữ trước cửa cũng không thấy.”

Đại Nhĩ lo lắng nói: “Vậy còn nói cái gì, nhanh chóng tìm người mở cửa a.”

“Ta đã sai người lấy thẻ phòng rồi.”

Sắc mặt mọi người lạnh lẽo.

Tá Tát phân tích: “Nếu như tên nô lệ đó còn ở trong phòng, hẳn sẽ không tổn thương Sousan mới đúng, hắn chỉ có thể dùng Sousan uy hiếp chúng ta, nếu tên nô lệ không ở trong phòng…”

Kiều Lạc biết hắn muốn nói gì, trầm giọng ngắt lời: “Đừng nói nữa.”

“Nộ Chuy lão đại, đã tìm được thẻ phòng.” Một tên thuộc hạ vội vã đưa thẻ cho Nộ Chuy.

Nộ Chuy cũng không tiếp nhận: “Ngươi đi mở cửa.”

Hắn và các lão đại khác lấy súng ra trốn hai bên cửa.

Tên thuộc hạ kia căng thẳng mở cửa, bên trong lập tức truyền ra một mùi máu tanh nồng nặc.

Nộ Chuy nhanh chóng đá văng một bên cửa, giơ súng lên nhắm vào bên trong, nhìn thấy hai tên đại hán canh cửa ngã trên mặt đất, trên đất tràn ra một dòng máu.

Hắn xác định bốn phía không có nguy hiểm, tiến lên nhìn hai tên đại hán đã không còn khí tức: “Đã chết.”

Mọi người cả kinh, giơ súng lên, cẩn thận đi vào trong, rất nhanh liền thấy Sousan bị chăn bao lại trói trên đất. Sắc mặt tái nhợt, trong chăn còn thấm tràn ra một ít vết máu đỏ.

Nộ Chuy vội vã tiến lên thăm dò hơi thở, thấy còn có khí, thở một hơi, quay đầu nhìn thuộc hạ cả giận nói: “Còn không mau đi tìm bác sĩ lại đây.”

Sắc mặt mọi người vô cùng khó coi, thế nhưng có người ở địa bàn bọn hắn động người của bọn hắn.

Đáy mắt Kiều lạc dâng lên lệ khí, nhìn người bên cạnh hạ lệnh: “Đại Nhĩ, ngươi mang Tá Tát, Chi Sá, Nam Sâm, Louis đi bắt người, nhất định phải bắt được người về cho ta.”

“Vâng.”

Đại Nhĩ quay người mang theo vài đội trưởng ra ngoài, sau đó, tức giận nắm áo mấy tên tuần tra hỏi: “Có thấy người từ trong phòng Sousan đi ra hay không?”

Người bị hắn tóm cổ áo, lắp bắp nói: “Có, có, hắn bưng bát đũa qua chỗ thang máy bên kia.”

“Mặc quần áo màu gì?”

“Màu đỏ.”

“Hắn đi bao lâu?”

“Mới vừa đi không lâu.”

Đại Nhĩ buông cổ áo đối phương, mang người vội vã đến thang máy, giận dữ hỏi: “Vừa nãy có một tên mặc quần áo màu đỏ vừa bưng bát đũa xuống không.”

Thủ vệ nhanh chóng gật đầu: “Mới vừa đi xuống.”

Đại Nhĩ trừng mắt nhìn con số trong thang máy, thang máy đã xuống tầng 49.

Hắn nhìn về phía thủ vệ: “Nhanh, kéo cầu dao thang máy xuống cho ta.”

“Dạ, dạ” thủ vệ nhanh chóng mở tổng cầu dao thang máy, nhanh chóng ngắt nguồn điện, con số màu đỏ lập tức ngừng ở số 43, bởi vì không có nguồn điện, thang máy liền ngưng lại.

Nam Sâm lập tức truyền tin cho thủ hạ ở tầng 43, thế nhưng không thể nào liên lạc được.

Sau đó, hắn liền thử bảo người gần đấy truyền tin, kết quả vẫn giống như vậy.

“Sao lại thế này?”

Tá tát hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không gọi được?”

Tát Tát nghĩ nghĩ, lấy thông tấn khí của mình ra gọi, cũng không liên lạc được: “Hệ thống truyền tin của chúng ta hẳn đã bị quấy nhiễu.”

Hắn chỉ vào thủ vệ: “Ngươi tự mình xuống tầng 43 một chuyến, không được để người chạy thoát.”

Thang máy đã bị ngắt điện, hắn chỉ có thể đi thang bộ.

“Chi Sá, Louis, Nam Sâm các ngươi cùng ta dẫn người đi phong bế tầng khác.”

“Được.”

Đại Nhĩ quay về phòng Sousan, nhìn đám người đang vây quanh giường nói: “Hệ thống truyền tin của chúng ta bị nhiễu, còn hệ thống theo dõi cũng rất có thể bị xâm lấn.”

Hắn đi đến trước quang não, quả nhiên, hệ thống của bọn hắn đã bị xâm nhập, nhanh chóng đóng quang não lại, thế nhưng, hệ thống truyền tin vẫn chưa khôi phục lại.

Kiều Lạc hỏi: “Bắt được người chưa?”

“Thủ vệ nói tên nô lệ kia đã đi thang máy xuống, ta đã bảo người tắt cầu dao thang máy, chỉ cần người còn ở bên trong, nhất định chạy không thoát, ta còn bảo Louis bọn họ dẫn người phong bế ra vào ở những tầng khác.”

Kiều Lạc không mấy yên tâm, lại phái đội trưởng các phân đội khác đi bắt người.

“Sousan thế nào rồi?” Đại Nhĩ hỏi.

Viền mắt Kiều Lạc đỏ lên, thân thể né qua một bên, để Đại Nhĩ nhìn rõ người nằm trên giường.

Đại Nhĩ nhướn người nhìn lại, hít một hơi thật sâu.

Trên người Sousan đều hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng hạ thể lại bị mất một mảnh thịt, nhìn thấy mà giật mình.

Đại Nhĩ tức giận vỗ bàn: “Đáng ghét, nếu bắt được kẻ đó, nhất định phải lấy công đạo lại cho Sousan.”

——

Ở cửa thang máy tầng 43, thủ vệ mang theo một đám người cạy cửa thang máy.

Cửa thang máy vừa mở, hơn hai mươi người lập tức nâng súng nhắm thẳng vào trong.

Người trong thang máy hoảng sợ nhìn hơn hai mươi họng súng đen ngòm đang chĩa vào mình, sợ sệt hỏi: “Sao… Sao vậy?”

Thủ vệ quát lên: “Đều đi ra cho ta.”

Tất cả mọi người trong thang máy vội vàng đi ra, tổng cộng có hơn ba mươi người.

Thủ lệ kiểm tra từng người một, nhưng không có người bọn hắn muốn tìm.

“Các ngươi có thấy một nam nhân mặc quần áo màu đỏ không? Trong tay còn bưng bát đũa?”

Người trong thang máy nhanh chóng lắc đầu: “Không có.”

“Các ngươi cao nhất là từ tầng mấy đi xuống?”

Có người nâng nâng tay: “Tôi từ tầng 80 xuống, lúc đó, khi vào thang máy còn không có người.”

“Các người nếu ai có nhìn thấy một kẻ mặc quần áo màu đỏ, bất kể có là người mình hay không, thì trước tiên bắt hắn lại, rồi mang tới tầng 80, biết không?”

Thủ vệ suy đoán tên nô lệ kia hẳn là đến tầng 80 rồi đi ra, liền phái người từ tầng 88 đến tầng 81 tìm kiếm, sau đó dẫn người đi đến thang máy khác kiểm tra.

Lúc này, Mai Truyền Kỳ đang ở cầu thang bên trong đường hầm đào mạng tại tầng 30.

Trước đó, cậu vào thang máy chỉ đến tầng 89, thừa dịp không có ai, cởi bộ quần áo màu đỏ trên người, còn ném bát đũa vào thùng rác trên hành lang, từ đường hầm đào mạng rời đi.

Mai Truyền Kỳ mở cầu dao nguồn điện ở cầu thang, dùng súng phá hỏng nó.

Tầng lầu này có phòng truyền tin cùng phòng quan sát, cần phải chặt đứt nguồn điện của bọn hắn, cho nên, mặc dù bọn hắn đóng quang não trong phòng Sousan, cũng không thể nào truyền tin hoặc theo dõi được.

Mai Truyền Kỳ nhìn cầu dao tổng bị cháy, lập tức rời khỏi hiện trường gây án, đi tới tầng sáu.

Thang máy của tòa nhà này tổng cộng có mười cái, hơn nữa tầng trệt lại cao, người lên thang máy cũng tương đối nhiều, thời gian chờ thang máy cũng có thể từ thông đạo an toàn trở về phòng nghỉ.

Bởi vậy, cậu lẩn vào đám người từ tầng sáu trở xuống lên thang máy trở về phòng, tạo thành con đường an toàn nhất để đi.

Mai Truyền Kỳ đến tầng sáu, liền theo bước chân cùng những người khác đi vào.

Căn bản không ai hoài nghi phận của Mai Truyền Kỳ, mọi người đều mặc quần áo của mình, không có quần áo thống nhất, người cũng nhiều, gặp mặt nhưng không nhận biết cũng rất bình thường.

Mai Truyền Kỳ đến tầng một, thấy mọi người không chú ý đến mình, rất nhanh lẻn xuống tầng ngầm.

Mà tầng ngầm thì vô cùng quạnh quẽ, chỉ có hai, ba người đi tới đi lui.

Mai Truyền Kỳ đi đến kho vũ khí.

Dưới tình huống không cần thiết, kho vũ khí thường đóng cửa, chỉ có đội trưởng phân đội mới có tư cách mở cửa phòng kho vũ khí ra.

Mai Truyền Kỳ đối với vũ khí trong đây không có hứng thú, cho dù có thì cũng không thể nào đem nhiều vũ khí ra ngoài như vậy.

Cậu đến kho cơ giáp phía cửa Bắc, nghiêng đầu nhìn, thấy có người đang nghiêm túc lau chùi cơ giáp.

Thừa dịp bọn hắn không chú ý, hai ba cái liền gọn gàng chui vào cơ giáp thương, động tác như hầu tử, vô cùng nhẹ, nhanh nhẹn, căn bản không người nào phát hiện có người lẻn vào.

Mai Truyền Kỳ trong cơ giáp thương tìm một nơi thoải mái nằm xuống, căn bản không biết người bên ngoài vì tìm mình, làm cho cả tòa nhà long trời lở đất, thậm chí có những người cũng vì cậu mà vô tội gặp xui xẻo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.