Chương trước
Chương sau
Mai Truyền Kỳ nghĩ nếu quả thật chỉ có bảy ngày, vậy phải nhanh chóng tìm được tên ‘Vương bát’ kia mới được.

Trong lúc khổ não làm sao tìm được ‘Vương bát’, những người khác lần lượt quay về sơn động.

Ô Lãng nhìn thấy Thượng Quan công tử, khóe miệng cong lên.

Hiện tại bọn họ ở cùng một chỗ, hắn và Mai Truyền Kỳ cũng có thể dễ dàng bảo vệ đối phương hơn.

Ngay lúc này, Phổ Lý đi vào, cười cười nói với những người trong sơn động: “Nói cho mọi người một tin tức tốt, tối hôm nay mọi người có thể được ăn cơm.”

Mọi người mừng rỡ nhìn Phổ Lý: “Thật sao.”

Phổ Lý ý vị thâm trường nhìn Thượng Quan công tử, cười híp mắt nói: “Đương nhiên là thật, hơn nữa còn có thịt, đây chính là nhờ vào phúc của ai đó.”

Người đầu óc thông minh một chút đều biết ai đó là người nào, dốt một chút chỉ coi là Phổ Lý vì bọn họ thân thiết mới mời cơm.

Thượng Quan công tử sắc mặt trắng bệch, nắm thật chặt tách trà, nỗ lực khắc chế lửa giận trong lòng.

Hai mươi phút sau, một chiếc xe dừng trước sơn động, mùi thức ăn lập tức bay vào.

Mọi người ngửi được mùi thơm của thức ăn nhanh, chóng bò dậy đi tới cửa nhìn, thấy thủ vệ xách ba cái thùng cơm lớn cùng bốn thùng đồ ăn đi vào, hưng phấn kêu lên.

Mai Truyền Kỳ không nhịn được nuốt nước miếng một cái, từ khi làm nhiệm vụ, cậu chưa từng ăn cơm, mỗi ngày không phải uống dịch dinh dưỡng cao cấp, chính là uống dịch dinh dưỡng cấp thấp.

Phổ Lý cùng thủ vệ đều biết những người trong động đã rất lâu không được ăn cơm, động tác vô cùng nhanh chóng dọn bát đũa, an bài bọn họ xếp hàng lĩnh cơm.

Mai Truyền Kỳ sau khi ăn no một bữa, trong lòng với cùng vui vẻ, quan trọng nhất là đưa Thượng Quan công tử đến bên người, không có từ nào diễn tả được tâm trạng tốt lúc này của cậu.

Lúc đang tắm, cậu không tự chủ huýt sáo, dù sao chỉ cần không nói, thủ vệ sẽ không quản cậu đang làm gì trong phòng tắm, cho dù là hai nam nhân đang làm, thủ vệ cũng sẽ mặc kệ.

Mai Truyền Kỳ lau khô thân thể, mặc quần áo tử tế đi ra, liền thấy Lỗ Nghị đứng trước cửa phòng, một bộ muốn tìm cậu tính sổ.

Cậu nhướng nhướng mày, mở nước vòi sen ra, dùng tiếng nước ào ào che giấu tiếng nói chuyện: “Có việc?”

Lỗ Nghị liếc mắt nhìn lồng ngực rắn chắc của Mai Truyền Kỳ lộ ra bên trong, híp mắt một cái, đột nhiên xuất thủ về phía Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ sớm có phòng ngự, nhanh chóng nghiêng người né tránh.

Cậu chỉ có nhìn phần lưng cùng cơ bụng Lỗ Nghị, có cần phải ra tay đánh nhau sao?

Mai Truyền Kỳ không dám xem thường, cũng không dám làm ra âm thanh quá lớn, dùng tốc độ nhanh nhất đem người bắt lại, sau đó dùng cú quật vai.

“Ầm” một tiếng, rất nhanh khiến thủ vệ canh giữ bên ngoài chú ý: “Chuyện gì xảy ra?”

Những người chuẩn bị đi ngủ, cũng hiếu kỳ nhìn về phía phòng vệ sinh.

Lưng Lỗ Nghị đau đến nhíu mày, trước khi thủ vệ xông tới, nhanh chóng hỏi: “Cậu là binh lính đúng không?”

Hắn vừa nãy ra tay với Mai Truyền Kỳ, chính là muốn biết cậu có phải là binh lính giống mình hay không, động tác xuất thủ khi nãy, đủ khiến hắn cảm nhận đối phương chính là quân nhân đã trải qua huấn luyện.

Mai Truyền Kỳ chớp mắt, không trả lời hắn, bất quá, từ những lời này có thể khẳng định hắn thật sự là một người lính.

Lỗ Nghị xem như cậu ngầm thừa nhận: “Tôi chấp nhận sự khiêu chiến của cậu.”

Mai Truyền Kỳ đầu đầy sương mù nhìn hắn.

Khiêu chiến gì?

Khi nào mình khiêu chiến Lỗ Nghị?

Mai Truyền Kỳ nghe tiếng bước chân, nhanh chóng đổi động tác tay thành muốn kéo người đứng dậy.

Lúc này, thủ vệ đi vào, lớn tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì đó?”

Mai Truyền Kỳ giả vờ khiếp đảm nói: “Tôi mới vừa tắm xong, đi ra thì thấy hắn đã ngã trên đất rồi.”

Thủ vệ thấy động tác muốn kéo người của cậu, lại nhìn người ngã xuống đất: “Ngươi sao rồi?”

“Không có chuyện gì?” Lỗ Nghị không nhìn tay Mai Truyền Kỳ, tự đứng lên, đi vào căn phòng tắm lúc nãy mà Mai Truyền Kỳ vừa ra.

Thủ vệ xác định hai người không có chuyện gì liền rời đi.

Mai Truyền Kỳ cũng cùng đi ra ngoài, người trong động đều hiếu kỳ nhìn cậu, muốn biết trong phòng tắm đã xảy ra chuyện gì.

Khi về lại giường, Ô Lãng cũng quăng ánh mắt dò hỏi đến.

Mai Truyền Kỳ thấp giọng nói một câu: “Không có chuyện gì.”

Ô Lãng nghĩ đến thân thủ không thua thiệt ai của Mai Truyền Kỳ, liền đắp chăn đi ngủ.

Tính tình tốt của cậu cũng bị phá hỏng.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt liền qua bốn ngày, mắt thấy bảy ngày sắc hết, bọn họ vẫn chưa tìm được người Silefan tinh cầu.

Mai Truyền Kỳ đành gác chuyện tìm người qua một bên, trước mắt phải giải quyết chuyện của Thượng Quan công tử.

Bọn họ phải làm gì để Thượng Quan công tử không bị Sousan mang đi.

Hiện tại, chỉ cần trở về sơn động, Mai Truyền Kỳ sẽ cùng Ô Lãng thảo luận chuyện này.

“Tôi cảm thấy phương pháp tốt nhất là dùng mục tiêu khác thu hút lực chú ý của Sousan, để gã quên mất ‘Thượng Cung’ tồn tại.” Ô Lãng dùng chăn che miệng nhỏ giọng nói: “Tôi đã hỏi thăm được, vài ngày nữa, Sousan sẽ tới khoáng động kiểm tra tiến độ công việc, lúc đó là thời gian tốt nhất hấp dẫn gã chú ý.”

Mai Truyền Kỳ trợn trắng mắt: “Cậu cho là tôi chưa nghĩ tới ý này sao, thế nhưng tìm ai đi hút lực chú ý của Sousan đây?”

Mắt thấy thời gian chỉ còn ba ngày, nếu như còn chưa tìm được biện pháp tốt, Thượng Quan công tử chỉ có thể bị đưa đến chỗ Sousan.

Ô Lãng bình tĩnh nhìn cậu không nói lời nào.

Mai Truyền Kỳ buồn bực nhìn Ô Lãng, nhìn cậu làm gì, tìm cậu để tư vấn sao? Cách gì có thể nghĩ ra được thì cũng nghĩ ra hết rồi thây?

Cậu càng nhìn càng cảm thấy ánh mắt Ô Lãng có gì đó sai sai, con ngươi lóng lánh phát sáng, hơn nữa, trong đó còn ẩn chứa nụ cười.

Mai Truyền Kỳ bỗng nghĩ đến cái gì, khẽ rủa một tiếng: “Chẳng lẽ cậu định bảo tôi đi hấp dẫn Sousan?”

Ánh mắt Ô Lãng khẽ cong: “Thông minh.”

“Má nó, lão tử là người đã có phu quân, còn có con trai phải nuôi, cậu dám bảo tôi đi câu dẫn nam nhân khác? Nói đi cũng phải nói lại, sao cậu lại không đi? Chẳng phải cậu cũng thích nam nhân sao?”

Ô Lãng bất đắc dĩ nói: “Cho dù tôi muốn đi, thế nhưng người ta không để mắt đến tôi.”

Mai Truyền Kỳ nhìn hắn, ngoại trừ chân mày cao thấp khác nhau, cùng với vết sẹo lớn trên mặt, miễn cưỡng chỉ có thể được cho tuấn lãng.

Cậu nhíu mày, so với ngũ quan xinh đẹp của Thượng Quan công tử, cũng không tính dễ nhìn.

“Vậy tôi làm sao để có thể thu hút sự chú ý của gã? Còn nữa, tôi muốn khôi phục lại bộ dạng như cũ, có bị người ta phát hiện ra thân phận hay không?”

Mai Truyền Kỳ chẳng cảm thấy mình đẹp cỡ nào, ít nhất cũng không đẹp bằng Thượng Quan công tử, làm sao có thể thu hút sự chú ý của Sousan chứ.

“Cậu phải tin tưởng ánh mắt của tôi, tuyệt đối hấp dẫn hơn so với Thượng Quan công tử.” Ô Lãng đảm bảo nói: “Thời điểm cậu thấy Sousan, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần lúc đối diện ánh mắt của gã, nhàn nhạt liếc mắt một cái, nhất định có thể khiến gã thay đổi lòng dạ, hơn nữa, nơi này cách xa Diroya tinh cầu, ai mà chú ý đến cậu nữa, cho dù có người từng thấy, cũng đã hơn hai năm, sẽ không còn ai nhớ đâu.”

Nói xong, hắn vô cùng vui mừng vì Phong đại tá không có ở đây, nếu không chắc chắn sẽ đánh hắn đến tàn phế mất.

Mai Truyền Kỳ do dự một chút.

Bất kể ra sao, cậu vẫn không tin mình có khả năng đó, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khiến người ta thay lòng đổi dạ ư.

“Được rồi, để tôi nghĩ thêm một chút nữa, nếu thật sự không còn cách nào khác, thì làm giống như lời cậu nói vậy.”

Ô Lãng biết chuyện này đúng thật làm khó Mai Truyền Kỳ, cho nên cũng không nói gì nữa.

Thời gian lại trôi qua thêm một ngày, cách ngày Thượng Quan công tử đi hầu hạ Sousan càng lúc càng gần.

Thượng Quan công tử không đợi đến quân đội cứu viện, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột, mỗi lần trở lại sơn động, liền nhìn sang Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ lo lắng dáng vẻ ấy của Thượng Quan công tử sẽ khiến người khác hoài nghi, liền tìm thời gian động viên hắn, bảo hắn không cần lo lắng, còn nói mình có biện pháp, sẽ khiến Sousan không còn thương nhớ hắn như trước.

Thượng Quan công tử thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Mai Truyền Kỳ nhìn bộ dạng toàn tâm toàn ý tin tưởng mình, trong lòng ai thán.

Nếu cậu làm Thượng Quan công tử thất vọng, nhất định đối phương sẽ bị đả kích rất mạnh, cũng sẽ hận mình đi!

Mai Truyền Kỳ dặn Thượng Quan công tử ngày mai đừng đi làm việc, xin nghỉ trong sơn động, sáng sớm hôm sau, chưa đến năm giờ, cậu liền bò dậy, đi một chuyến tới phòng vệ sinh.

Dùng nước tẩy trang dấu trong đế giày bôi lên mặt, đem vết bớt khó coi rửa đi, lại dùng bút vẽ vẽ vài nét, để bản thân có chút tinh thần hơn.

Đến năm giờ, mọi người lần lượt thức dậy vào phòng vệ sinh, nhìn Mai Truyền Kỳ đứng trước gương, tất cả mọi người ngẩn ra, cảm thấy người này vô cùng xa lạ.

Bất quá, trong động có hơn 400 người, cũng không thường xuyên trò chuyện, cho dù không quen biết hoặc cảm thấy đối phương xa lạ cũng là chuyện bình thường.

Cho nên, mọi người cũng chỉ là ngạc nhiên một chút mà thôi.

Mai Truyền Kỳ thấy bọn họ đều không biết mình, cười vô cùng hài lòng, cất bước rời khỏi phòng vệ sinh, đi về giường của mình.

Ô Lãng nhìn cậu khôi phục dáng vẻ ban đầu, khóe miệng cong lên.

Thế nhưng, Thượng Quan công tử ngủ ở giường đối diện, nháy mắt nhìn thấy Mai Truyền Kỳ, ngẩn người ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.