Trở về phòng, thừa dịp khi không có người, Mai Truyền Kỳ nói với Phong Tĩnh Đằng: “Tôi cảm thấy sau khi An thúc nhìn thấy tin tức của Lạc Mông, liền nói lão tổ tông đi tìm Lạc Mông.”
Phong Tĩnh Đằng nói: “Anh cũng cho rằng như thế.”
“Anh nói xem chúng ta có nên nói chuyện Lạc Mông cho An thúc biết không, miễn cho người như ruồi không đầu đi tìm khắp nơi.”
“Nếu em đem chuyện này nói cho An thúc, chẳng khác nào thông báo chúng ta đã biết ông ấy là giống cái, đồng thời cũng là ba em, sự tình quá đột ngột, anh thấy chúng ta nên cho ông ấy một chút thời gian. Hơn nữa, Lạc Mông cũng không gặp nguy hiểm gì, cứ để ông ấy tìm xung quanh đi, nếu tìm không thấy tất nhiên sẽ quay về Mai gia, còn nếu tìm được thì càng tốt, có thể thông qua Lạc Mông nói cho ông ấy biết, em đã biết tất cả mọi chuyện.”
Lời này không phải không có lý, Mai Truyền Kỳ đành đem việc này áp xuống.
Kế tiếp một tháng, cuối tuần bọn họ đến dùng cơm với lão tổ tông đều không thấy An Tư.
Bọn họ nhìn mặt lão tổ tông vẫn rất bình tĩnh, có thể khẳng định An Tư không gặp nguy hiểm gì, trong lòng liền thả xuống.
Bất quá, sắp tới là tiệc đầy tháng nữ nhi của Cố Quân Thanh và Lôi Tử Hàng.
Hai ngày trước bữa tiệc, Mai Truyền Kỳ mặt dày đưa con mình đến Cố gia ở mấy ngày, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tả Nguyệt cùng Cố Thiếu Đình, cũng đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-phu-nhan/3250617/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.