Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ trở lại Mai gia, trong đại sảnh, đám nhóc con của những gia tộc khác đang cố gắng khiến cho Lam Uy vui vẻ.
Lam Uy vẫn trưng ra khuôn mặt nghiêm túc, ý nghĩ muốn đến học viện Vinh Diệu cùng Mai Nguy Hiểm không được chấp nhận.
Dù sao thân phận Vương tử quá tôn quý, hơn nữa cũng không biết có bao nhiêu người muốn tính mạng của Lam Uy, Yaan trung tướng đương nhiên sẽ không đồng ý để cho Lam Uy mỗi ngày đến một nơi không thể đảm bảo được an toàn như trường học để đi học được.
Lam Uy đành phải chờ Mai Nguy Hiểm tan học về mới có thể cùng chơi tiểu Vương phi của mình, chỉ khi nào ở bên cạnh tiểu Vương phi thì nhóc mới có thể lộ ra nụ cười từ nội tâm.
Ở Mai gia nhiều ngày như vậy, những đứa nhỏ khác tự nhiên cũng cảm giác được người mà tiểu Vương tử thích là ai.
Trước yến hội một ngày, bọn nhỏ đều được đón về nhà.
Mai Truyền Kỳ cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, cậu không cần làm bảo mẫu trông đám trẻ con này nữa.
Lam Uy cũng vô cùng cao hứng, giờ đây nhóc có thể chơi cùng tiểu Vương phi nhà mình rồi, thế nhưng vẫn còn hai nhiệm vụ quan trọng đang chờ phía sau, ví dụ như…
“Nguy Nguy, em có thích Bản Vương không?”
Mai Nguy Hiểm không chút do dự trả lời: “Thích.”
Lam Uy vừa nghe, trong mắt nhiễm ý cười, khóe miệng khẽ gợi lên, ngay sau đó liền nghe thấy một giọng nói phát ra phía sau: “Nguy Nguy, con nói rõ ràng cho tiểu Vương tử biết, chỉ là thích kiểu bạn bè thôi.”
Nhóc thu hồi nụ cười, quay đầu, yên lặng nhìn ba vợ.
Mà bạn lữ bên cạnh ba vợ cũng nhanh chóng bồi phát nữa: “Còn phải nói rõ thêm, nếu không phải thích kiểu bạn lữ, Nguy Nguy sẽ không trở thành Vương phi của tiểu Vương tử, đúng không nào?”
Mai Nguy Hiểm gật gật đầu: “Con muốn ở cùng baba và cha, không muốn trở thành Vương phi đâu.”
Giờ khắc này, Lam Uy mới ý thức được việc lấy lòng hai vị nhạc phụ này quan trọng đến cỡ nào.
Cuối tuần, Mai gia tổ chức một bữa tiệc quy mô lớn, lần này mời đến đều là quan quân cấp Tá trở lên, còn có gia chủ các đại gia tộc, lấy danh nghĩa là muốn hoan nghênh tiểu Vương tử Gehida tinh cầu đến Diroya tinh cầu nhưng mục đích chính là để tiểu Vương tử tuyển phi.
Cho nên, mỗi quan quân cùng gia chủ trừ bỏ cùng bạn lữ tham gia yến hội, đều sẽ mang theo hài tử trong gia tộc tới, mà mỗi đứa nhỏ đều sẽ ăn mặc lộng lẫy hơn người khác để thu hút ánh mắt của tiểu Vương tử.
Hiện tại nhìn một vòng xung quanh hội trường đều có tiếng trẻ con chạy nhảy vui đùa.
Vì để đám con cháu các đại gia tộc có thể chơi vui vẻ một chút, Mai gia đã đem một nửa nơi sân trang hoàng thành một công viên trò chơi, trong buổi tiệc gần như chỉ toàn nghe tiếng cười đùa của trẻ nhỏ.
Yến hội vì Lam Uy tiểu Vương tử mà tổ chức, cho nên, Lam Uy chính là nhân vật trung tâm trong buổi tiệc này, nhóc có nhiệm vụ phải tiếp đón khách mời.
Mai Nguy Hiểm ngày thường cùng Lam Uy đều dính vào một chỗ, đành kéo ba ba không cần tiếp khách đến công viên chơi đánh đu.
Bất quá, ánh mắt mắt nhóc không rời khỏi Lam Uy, trong lòng đặc biệt hy vọng sau khi tiếp đón khách xong, Lam Uy có thể lại đây bồi nhóc chơi. (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)
Lúc này, một thượng tướng mang theo vài tên sĩ quan cùng mấy đứa nhỏ đến trước mặt Lam Uy, cũng hướng Lam Uy giới thiệu hài tử nhà mình.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng ổn định xích đu, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy con?”
Mai Nguy Hiểm ghé vào tai Mai Truyền Kỳ, nhỏ giọng nói: “Baba, con cảm thấy cái người đang bắt tay với tiểu Vương tử rất giống một người.”
Mai Truyền Kỳ mau chóng tìm được thân ảnh tiểu Vương tử, thượng tướng kia đứng trước tiểu Vương tử lại đưa lưng về phía bọn họ, chỉ có thể thấy được mái tóc bạc màu lộ ra phía sau: “Giống ai?”
“Baba còn nhớ chuyện cái tên bại hoại Văn Khải Khang bắt cóc con không?”
“Nhớ chứ.” Mai Truyền Kỳ cả đời này đều sẽ không quên được chuyện này.
“Lúc ấy có một vị thượng tướng cùng Văn Khải Khang trò chuyện……”
Mai Truyền Kỳ không đợi nhi tử nói xong, liền minh bạch đứa nhỏ muốn nói cái gì: “Con nói bóng dáng người trò chuyện cùng Văn Khải Khang, rất giống với người này đúng không?”
Mai Nguy Hiểm gật gật đầu.
“Con xác định?”
“Dạ.”
Mai Truyền Kỳ lại lần nữa chậm rãi đẩy nhi tử, chờ tên kia thượng tướng kia quay đầu.
Ước chừng qua năm phút, tên thượng tướng đó mới nói xong, lưu lại hài từ, mang theo mấy tên sĩ quan rời đi.
Hai cha con nháy thấy mặt người kia, trăm miệng một lời: “Là ông ta.”
Mai Truyền Kỳ nhíu mày.
Như thế nào lại là Bàng Vinh Lợi?
Mai Nguy Hiểm nhanh nói: “Ba ba, hiện tại con càng khẳng định chính là người này đã cùng Văn Khải Khang bại hoại kia nói chuyện.”
Mấy hôm trước khi nhìn thấy Bàng Vinh Lợi, nhóc đã cảm thấy thanh âm có chút quen thuộc, hiện tại nhìn bóng lưng, nhóc càng thêm xác định.
Mai Truyền Kỳ nhíu mày sâu hơn.
Bàng Vinh Lợi cùng lão tổ tông quan hệ không tệ, tại sao lại bắt cóc con cậu?
Đúng rồi, hiện tại thú nhân tóc đỏ đã chạy trốn, Ti Kiếm Đường không còn đối tượng để nghiên cứu, liệu rằng bọn họ có thể nào đánh chủ ý lên người hài tử không?
Xem ra phải chờ yến hội kết thúc, đi hỏi lão tổ tông chuyện này mới được.
Mai Truyền Kỳ xoa xoa đầu hài tử: “Lát nữa con đừng đùa nghịch với những đứa nhỏ khác, cũng không được theo ai chạy đi chơi, biết chưa?”
Cậu lo sự tình sẽ lặp lại như hồi ở rừng cổ, có người lợi dụng trẻ nhỏ để dẫn dụ tới nơi không người rồi bắt đi.
Hiện tại ở đây đều toàn trẻ con, muốn dẫn con cậu rời khỏi Mai gia là việc vô cùng đơn giản, chỉ cần ngụy trang thành một đứa trẻ là được.
Mai Nguy Hiểm gật gật đầu, biết ý định của baba. (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)
Quả nhiên không bao lâu, liền có mấy đứa nhỏ chạy tới tìm Mai Nguy Hiểm chơi, bất quá đều bị Mai Nguy Hiểm cự tuyệt.
Thế nhưng, những hài tử đó lại không chịu bỏ cuộc, mười phút sau, lại một đám nhỏ khác kéo đến.
Mai Truyền Kỳ lặng lẽ chú ý đến mấy đứa nhỏ đến tìm con mình, tuy hết tốp này đến tốp khác rủ bé con nhà mình đi chơi, nhưng trong đám này đều có ba đứa nhỏ lẫn vào, quả nhiên là do bị đám nhỏ này xúi giục tới.
Sau bảy, tám lần cự tuyệt, chẳng còn ai đến tìm Mai Nguy Hiểm nữa.
Mai Truyền Kỳ phát hiện ba hài tử kia trốn vào một góc liên lạc, chẳng bao lâu thì có vài người hầu lấy cớ tìm cậu, nhờ cậu giải quyết một ít chuyện nhỏ, tỷ như có chút đồ vật yêu cầu đi ký nhận, hoặc có ai muốn tìm cậu.
Cậu trước nhớ mặt kỹ những người này, sau đó nói hài tử không thoải mái, phải ở đây chăm sóc đứa nhỏ, bảo những người này tìm Phong Tĩnh Đằng giải quyết ‘phiền toái’ theo lời bọn họ.
Đám người hầu này thấy không đả động được Mai Truyền Kỳ, liền không tìm cậu nữa, bất quá, lại khiến Phong Tĩnh Đằng đi tới.
“Nghe nói thân thể Nguy Nguy không thoải mái?”
Phong Tĩnh Đằng đến gần sờ đầu đứa nhỏ, thấy không sốt liền thở phào nhẹ nhõm: “Để anh mang con đi gặp bác sĩ.”
Mai Truyền Kỳ nhàn nhạt nói: “Chỉ là bụng không thoải mái thôi.”
Phong Tĩnh Đằng thấy Mai Truyền Kỳ một chút cũng không sốt ruột, nhíu mày, trong lòng loáng thoáng đoán ra cậu có chuyện, nhìn xung quanh, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vậy em ở đây trông thằng bé, có chuyện gì thì liên lạc với anh.”
“Ừm.”
Phong Tĩnh Đằng lần lượt hôn lên trái Mai Truyền Kỳ và đứa nhỏ, mới xoay người rời đi, tiếp tục lấy thân phận con rể Mai gia đón khách, cũng âm thầm chú ý hướng đi của binh lính trong hội trường, âm thầm chú ý nhiều hơn tình huống chỗ hai cha con.
Kế tiếp, liền không có người đi tìm Mai Truyền Kỳ cùng Mai Nguy Hiểm.
“Baba, con thấy cha và gia gia nha.” Mai Nguy Hiểm đột nhiên nói
Mai Truyền Kỳ nhìn theo hướng đứa nhỏ nói.
Phong Gia Ngạo cũng thấy được bọn họ, bất quá, chỉ lạnh nhạt nhìn một cái, tựa như không quen biết Mai Truyền Kỳ nhanh chóng liền dời đi.
Thế nhưng Phong Thiên Thành bên cạnh lại không như vậy, khi nhìn thấy Mai Truyền Kỳ lập tức lộ ra nụ cười ôn nhu, thậm chí muốn sang đây chào hỏi, bất quá lại bị Phong Gia Ngạo ngăn lại.
Mai Truyền Kỳ đối với thái độ Phong Gia Ngạo cũng không để ý, khẽ xoa xoa đầu nhi tử.
Mai Nguy Hiểm biết Phong Gia Ngạo không thích nhóc, cũng không nói thêm gì, hưng phấn bảo baba đẩy xích đu nhanh nhanh một chút.
Đột nhiên, hội trường một trận xôn xao.
“Cổ đại tướng, là Cổ đại tướng tới.” Có người vui sướng kêu lên.
Các sĩ quan đang bồi đứa nhỏ nhà mình chơi trong công viên, vội để đứa nhỏ ở lại, nhanh chóng đi về chỗ đang ồn ào.
Mai Truyền Kỳ nghe được Cổ đại tướng tới, trong lòng chợt khẩn trương.
Vị Cổ đại tướng này chính là Cữu bá của Phong Tĩnh Đằng, tuy trước mặt anh không nhắc tới, thế nhưng năm đó chính là vị Cổ đại tướng này đã mang anh về Cổ gia, ở trong lòng Phong Tĩnh Đằng khẳng định rất tôn kính vị Cữu bá này. (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)
Lúc này, tiếng thông tấn khí vang lên.
Mai Truyền Kỳ thấy là ‘lão bà’ gọi đến, lập tức nghe máy: Truyền Kỳ, Cữu bá tới, em mang Nguy Nguy lại đây, để anh giới thiệu cho hai người gặp mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]