Chương trước
Chương sau
Mai Truyền Kỳ vẫn luôn trông chừng hai đứa nhỏ, đến khi thấy tiểu vương tử hôn lên nhi tử, hai mắt đều trợn tròn, không ngờ tiểu vương tử này lại nhanh như vậy, trước mặt người baba là này lại dám hôn con cậu, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng ngăn Lam Uy lại.
Mai Nguy Hiểm hai mắt chớp chớp, còn chưa biết được chuyện gì đang xảy ra, môi nhỏ đã truyền đến đau đớn.
“Đau quá à.” Đến khi phản ứng được, liền phản kích cắn ngược đối phương một phát.
Lam Uy thấy Vương phi đáp lại mình, vui ơi là vui, lại càng dùng sức cắn Mai Nguy Hiểm.
Mai Nguy Hiểm tức giận vì bị đau, lập tức dùng sức đẩy Lam Uy ra.
Lam Uy đột nhiên bị Mai Nguy Hiểm đẩy một cái, từ trên ghế té nhào xuống mặt đất.
Pohl nghe thấy phịch một tiếng, rời mắt khỏi chương trình ngẩng đầu lên, nhìn thấy tiểu vương tử chật vật từ trên ghế ngã xuống, sắc mặt đại biến, lại nhìn Mai Nguy Hiểm đang trong tư thế giơ tay ra, tức giận: “To gan, một dân thường như ngươi lại dám đẩy tiểu vương tử.”
Hắn vội tiến đến đỡ Lam Uy đứng dậy.
Mai Truyền Kỳ cũng hoảng hồn, chạy đến bên Mai Nguy Hiểm: “Con trai, con có sao không?”
Mai Nguy Hiểm tủi thân nhìn baba: “Baba, anh ta cắn con~” (இ﹏இ)
Mai Truyền Kỳ nhìn cái miệng hồng đỏ, lại xuất hiện tơ máu, liền lấy khăn giấy lau sạch vết máu, ấy vậy mà nhìn thấy môi dưới lưu lại vài dấu răng.
Pohl hừ lạnh: “Được Tiểu vương tử cắn là vinh hạnh của nhà ngươi.”
Mai Truyền Kỳ trừng mắt: “Pohl lão sư, đừng đem mấy thứ gọi là quy củ hoàng tộc tôn quý của Gehida tinh cầu các ngươi chụp lên người Diroya tinh cầu, chúng ta không phải dễ dàng bị chèn ép, cũng đừng có mong dập đầu tạ lỗi với hoàng tộc các ngươi.”
“Ngươi……” Pohl tức giận lấy khăn giấy lau đi vết máu trên miệng Lam Uy: “Chẳng phải tiểu vương tử cũng bị Mai tiểu thiếu gia cắn sao?”
Mai Nguy Hiểm bực mình hừ một tiếng: “Là do cậu ta cắn trước, đương nhiên con phải cắn lại rồi, baba từng nói, đây gọi là ăn miếng trả miếng.”
Mai Truyền Kỳ nhìn dấu răng trên môi Lam Uy, hoàn toàn câm nín, con mình đúng là ăn miếng trả miếng thật.
“Ngươi……”
Lam Uy ngắt lời: “Pohl lão sư, là ta không đúng trước.”
Pohl quay sang nhìn Lam Uy, nhíu mày hỏi: “Lam Uy, sao tự nhiên ngài lại muốn cắn Mai tiểu thiếu gia vậy?”
Lam Uy nhìn dấu răng trên môi Mai Nguy Hiểm, nhíu mày lại, áy náy nói: “Bản vương thấy phụ vương làm như vậy với mẫu hậu.”
Trước đây nhóc thấy phụ vương cắn mẫu hậu nhưng có vấn đề gì đâu nhỉ? Sao bây giờ cắn Nguy Nguy lại có dấu răng chứ, chẳng lẽ không đúng phương pháp à??
Mai Truyền Kỳ khóe miệng giật một cái.
Cái này nhất định là do tiểu vương tử thấy cha mẹ mình hôn nhau, sau đó cũng muốn làm như thế với Nguy Nguy, chỉ là không biết mấy cái chuyện ân ái yêu đương cụ thể như thế nào, thế là một phát cắn bị thương con nhà người ta luôn.
Pohl nhất thời không kịp phản ứng, Quốc vương đã từng cắn vương hậu? Sao hắn chưa bao giờ nghe qua nhỉ? Hơn nữa, chuyện này sao lại chuyển qua Quốc vương và vương hậu rồi?? (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)
“Quốc Vương sao lại cắn vương hậu được? Ngài ấy sẽ không bao giờ làm ra chuyện thất lễ như vậy được?”
Mai Truyền Kỳ trợn trắng mắt, cái người này bị đần hở trờii??
Pohl như nghĩ đến điều gì, sắc mặt đại biến, nghiêm khắc nói: “Lam Uy vương tử, ngài có biết chuyện này chỉ có thể làm với Vương phi không?”
Lam Uy lạnh nhạt phản bác: “Nguy Nguy chính là Vương phi của ta.”
Pohl không thể tin nổi nhìn Lam Uy: “Cái… Cái gì? Tiểu vương tử ngài đã chọn được Vương phi rồi ư?”
Nếu thật sự đã chọn xong, thế lúc nãy còn thương thảo với Mai gia bày tiệc mần chi nữa?
Chẳng phải vì muốn tuyển chọn Vương phi nên mới tổ chức yến tiệc sao?
Mai Truyền Kỳ bỗng có loại cảm giác vô lực.
Mai Nguy Hiểm trừng lớn đôi mắt nhìn Lam Uy: “Vương phi?”
Đứa nhỏ sốt ruột quay đầu nhìn ba mình: “Baba, vương tử cùng Vương phi giống như cha và baba, đều là một đôi bạn lữ, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Không muốn đâu.” Mai Nguy Hiểm thở phì phì ôm cổ baba: “Baba, con không muốn cùng tiểu vương tử trở thành bạn lữ.”
“Được, không cho cậu ta trở thành bạn lữ với con.” Lời này rất hợp ý Mai Truyền Kỳ, cậu động viên vỗ lên lưng đứa nhỏ.
Lam Uy sắc mặt trắng bệch.
Pohl tức giận: “Ở tinh cầu này, không biết bao nhiêu người đang muốn gả cho tiểu vương tử chúng ta còn chưa được, hiện tại tiểu vương tử nhìn trúng ngươi là do ngươi tu luyện nhiều phúc khí lắm mới có được, ngươi có tư cách gì mà cự tuyệt?”
Mai Truyền Kỳ cười lạnh: “Pohl lão sư, không phải ai cũng coi chuyện này là điều may mắn đâu.”
Cậu lười tranh cãi với Pohl, chuyển sang nói với Lam Uy: “Tiểu vương tử, ngài đến Diroya tinh cầu để chọn Vương phi, sao còn chưa tiến hành chọn lựa mà ngài lại vội vàng ấn định ứng cử viên như vậy. Ngài phải biết rằng các đại thế gia của Diroya tinh cầu có rất nhiều thiếu gia cùng tiểu thư tài giỏi, xuất chúng đang chờ tiểu vương tử ngài tới chọn, chờ buổi yến hội tuyển chọn Vương phi kết thúc, ngài xác định ứng cử viên trong lòng cũng không muộn, đúng không?”
Lam Uy kiên định: “Bản vương chỉ cần Nguy Nguy.”
Mai Truyền Kỳ trượt xuống vài sợi hắc tuyến: “Một khi đã như vậy, Vương phi mà tiểu vương tử đã lựa chọn, chắc ngài cũng muốn người đó cũng thích ngài phải không?”
Lam Uy gật gật đầu.
“Ừm, vậy thì tốt, hy vọng về sau xin tiểu vương tử cũng đừng làm khó người khác.”
Mai Truyền Kỳ đã nói rõ ràng như vậy rồi, thế nhưng khi thấy Lam Uy vẫn luôn nhìn Mai Nguy Hiểm trong lòng mình, muốn tới gần nhưng lại không dám, cảm thấy vừa hiếu kỳ vừa buồn cười, hơn nữa còn có chút không đành lòng.
Dù sao tiểu vương tử vẫn là một đứa trẻ, cậu cũng không thể ngăn cản hai đứa nhỏ chơi đùa được.
Mai Truyền Kỳ hẩy hẩy Mai Nguy Hiểm: “Con trai, vừa rồi con đã đẩy tiểu vương từ trên ghế ngã xuống, cũng nên xin lỗi một tiếng chứ?”
Mai Nguy Hiểm do dự một chút. (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)
Rõ ràng tiểu vương tử là người sai trước, có xin lỗi cũng phải để tiểu vương tử xin lỗi mình trước nha.
Lam Uy dường như đọc được suy nghĩ của Mai Nguy Hiểm, liền nhanh chóng đến xin lỗi tiểu Vương phi của mình: “Nguy Nguy, thực xin lỗi, vừa nãy bản vương không nên cắn em.”
Mai Nguy Hiểm nghe người kia nói, cũng xin lỗi vì đã đẩy ngã Lam Uy.
“Được rồi, hai đứa chơi tiếp đi.” Mai Truyền Kỳ để hai đứa nhỏ tiếp tục chơi, đứng dậy đi sang một bên.
Lam Uy ngồi trên ghế không nhúc nhích, vẫn cứ nhìn Mai Nguy Hiểm lúc này đang hối thúc mình, đối với chuyện Mai Nguy Hiểm không muốn trở thành Vương phi cứ canh cánh trong lòng: “Nguy Nguy, sao em không muốn trở thành Vương phi của tôi?”
Mai Truyền Kỳ đứng bên cạnh: “……”
Mai Nguy Hiểm không chút nghĩ ngợi liền nói: “Tiểu vương tử không được chơi du hí, không được nghịch đồ chơi, lại càng không được chơi bóng, làm bạn lữ của anh gì cũng không được làm, hơn nữa, còn bị lão sư lải nhải nào đó suốt ngày dòm tới dòm lui, đảm bảo chơi không vui, chắc luôn.” (๑òᆺó๑)
Mai Truyền Kỳ đỡ trán.
Con à, chỉ mỗi thế thôi nên mới không muốn làm vương phi sao?
Lão sư lải nhải Pohl nhăn mặt tức giận, trong lòng tự nhủ đừng nên tức giận chỉ vì một thằng nhóc.
Lam Uy nghe những lời Mai Nguy Hiểm nói, không phải do không thích mình nên mới cự tuyệt, khóe miệng khẽ cười: “Chỉ cần em đồng ý làm Vương phi, tôi có thể cam đoan với em mỗi ngày đều có thể chơi du hí, nghịch đồ chơi, và cả chơi bóng nữa.”
Pohl lập tức phản đối: “Không thể có chuyện đó……”
Mai Truyền Kỳ giơ tay lên, cắt ngang lời hắn: “Đây là chuyện của trẻ con, cứ để tụi nhỏ tự giải quyết đi.”
Pohl trừng mắt, đi đến phía cửa sổ ngồi xuống, coi như không nghe thấy gì hết.
Mai Nguy Hiểm vẫn lắc đầu: “Em không muốn rời xa baba.”
Mai Truyền Kỳ cảm thấy rất chi là vui mừng.
“Bản vương sẽ mua biệt thự ở phụ cận quảng trường hoàng cung, để ba vợ có thể dọn đến ở, cứ như vậy, bất cứ khi nào em cũng có thể đến gặp ba vợ.”
Mai Truyền Kỳ: “……”
Ơ này này, con trai tôi còn chưa đồng ý gả cho nhóc đấy, đừng có ba vợ này ba vợ gọi bậy nha!
Mai Nguy Hiểm không thích cùng tiểu vương tử nói đến vấn đề này nữa, liền thông minh đổi chủ đề: “Tiểu vương tử, vì sao anh lại tự xưng là bản vương?”
Lam Uy nghiêm túc suy nghĩ, cũng không biết vì sao người trong vương tộc đều tự xưng bản vương, hơn nữa, cũng chẳng có ai giải thích cho nhóc chuyện này: “Bản vương cũng không biết, bất quá, Nguy Nguy, em có thể tự xưng bản phi.”
Mai Truyền Kỳ đỡ trán.
Tiểu vương tử thật là không lúc nào không câu dẫn đứa nhỏ nhà cậu.
Mai Truyền Kỳ thực sự nghe không nổi nữa, ngồi đối diện Pohl: “Tôi cảm thấy quý tinh cầu có phải quá gấp gáp để tiểu vương tử chọn lựa Vương phi hay không? Cậu ta chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ, Vương phi được chọn cũng sẽ là một đứa nhỏ, trẻ con làm sao hiểu được tình cảm là gì cơ chứ. Nhỡ đâu khi lớn lên, lại phát hiện bản thân không hề thích người kia, kiểu gì cũng sẽ từ hôn sao? Vậy lần tuyển chọn Vương phi ở Diroya tinh cầu chẳng phải là công cốc ư?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)
Pohl lạnh lùng nói: “Gehida tinh cầu vương tộc chúng ta đối bạn lữ vô cùng chung thủy, hơn nữa, phương thức chọn lựa bạn lữ cũng phi thường đặc biệt, chỉ cần rung động khi lần đầu tiên nhìn thấy người đó, về sau sẽ không bao giờ thay đổi.”
Mai Truyền Kỳ ngẩn ra.
Nói cách khác, Lam Uy coi trọng con mình, về sau cũng chỉ sẽ thích mỗi thằng bé thôi à?
“Cái kia… nếu như ấy… người mà vương tộc thích lại không có cảm giác gì với họ, thì sẽ như thế nào?”
Pohl cao ngạo nói: “Sao có thể xảy ra chuyện như vậy được.”
Trong suy nghĩ của hắn, tất cả mọi người đều muốn gả vào vương thất.
Mai Truyền Kỳ lườm hắn một cái: “Tôi nói nếu như.”
“Nếu vậy thì quãng đời còn lại… sẽ sống trong cô độc.”
Mai Truyền Kỳ: “……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.