Chương trước
Chương sau
Phong Tĩnh Đằng bị Mai Truyền Kỳ đột nhiên đè lên ghế.
Anh vội ôm eo đối phương, ổn định thân thể lại, tránh để người phía trên ngã xuống.
Một giây sau, liền bị người phía trên vội vàng hôn lên miệng, cái lưỡi trơn cương quyết cạy ra bờ môi duỗi thẳng vào, càn quét từng góc bên trong cổ họng.
Mai Truyền Kỳ chỉ muốn thông qua hôn môi, đem tưởng niệm cường liệt truyền qua đối phương.
Kỳ thực trong nháy mắt nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng, cậu đã muốn làm như vậy.
Phong Tĩnh Đằng ngẩn người, lập tức, con ngươi đen dâng lên ý cười, nhanh chóng nắm chặt tay trái, tay phải trói lại Mai Truyền Kỳ, dùng sức hôn saau đáp trả đối phương, tựa như muốn đem ba tháng thiếu hụt hôn môi bù đắp lại, động tác liền thâm nhập gấp gáp hơn, càng triền miên không thôi.
Cái hôn này rất dài, từ thâm nhập vội vàng ban đầu đến ôn nhu nhẹ nhàng mút bờ môi, cảm giác gắn bó như môi với răng, khiến bọn họ đều cảm thấy đối phương vô cùng quý trọng mình.
Hai người ngày càng thở dốc hơn, hơi thở nóng rực, dục vọng cũng dần được gợi lên, nhưng vẫn không làm động tác thân mật hơn, chỉ thuần tuý hôn môi không nỡ tách ra nhau.
Mãi đến tận khi chuông cửa vang lên, mới lưu luyến buông tha lẫn nhau.
Bọn họ cũng không lập tức đứng lên, chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau, ngực dán vào ngực, tùy ý trái tim đối phương kịch liệt nhảy lên va chạm vào nhau.
Người ngoài cửa cũng vô cùng thức thời, chỉ bấm chuông ba lần liền rời đi.
Đợi khi hoi hấp bình tĩnh lại, Mai Truyền Kỳ mới hôn lên môi Phong Tĩnh Đằng một cái, cười híp mắt nói: “Lần thứ hai hoan nghênh anh trở về.”
Phong Tĩnh Đằng nhìn thấy ý cười trong mắt cậu, trừng phạt cắn lên môi Mai Truyền Kỳ một cái.
Trên môi bị đau, Mai Truyền Kỳ cười hỏi: “Vừa nãy không phải là bị thái độ lãnh đạm của tôi hù đi?”
Khi thấy Phong Tĩnh Đằng bình yên vô sự xuất hiện trước mặt mình, cuối cùng cũng an tâm, sau đó hứng lên muốn giả vờ lạnh nhạt làm Phong Tĩnh Đằng lo lắng, nhưng khi thấy Phong Tĩnh Đằng cau mày, đau lòng gần chết, căn bản không nỡ để anh khổ sở, mà quan trọng hơn, cậu không thể nhịn được muốn hôn nam nhân này.
Phong Tĩnh Đằng vừa giận vừa bất đắc dĩ nhìn bạn lữ: “Em nói thử xem?”
Lúc nãy anh còn tưởng trong ba tháng xa nhau, tình cảm bạn lữ đối với mình trở nên nhạt nhoà.
Mai Truyền Kỳ thấy bộ dạng bó tay của Phong Tĩnh Đằng bó tay, không khỏi vui mừng cười.
Lúc này, trong lòng cậu đặc biệt cao hứng, cảm thấy có người phía dưới đặc biệt cưng chìu mình.
Phong Tĩnh Đằng tức giận vỗ một cái không nhẹ không nặng lên mông cậu, sau đó mới thả người lên ghế, rồi đứng dậy mở cửa.
Người nhấn chuông đã rời đi từ lâu, trên đất chỉ còn lại một hộp cơm giữ ấm.
Phong Tĩnh Đằng mang hộp cơm vào phòng, ngồi vào ghế bắt đầu lấy cơm ra, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
“Tôi vừa ăn xong, anh ăn đi.” Mai Truyền Kỳ giúp anh lấy thức ăn bên trong, bày ra trước mặt anh.
Phong Tĩnh Đằng đã đói bụng hai ngày, vừa cầm đũa liền bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Mai Truyền Kỳ dựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn bạn lữ của mình ăn cơm.
Có thể là do quá đói, lúc Phong Tĩnh Đằng ăn có chút khác bình thường, động tác có chút thô lỗ nhưng vẫn vô cùng tao nhã, khiến cậu ngắm nhìn không khỏi thất thần. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Phong Tĩnh Đằng nhận ra được ánh mắt chuyên chú của người bên cạnh, nghi hoặc quay đầu, lại thấy bạn lữ của mình đột nhiên không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, tiếp đó quay đầu nhìn hướng khác.
“Làm sao vậy?”
Mai Truyền Kỳ vội nói: “Không có chuyện gì, chỉ là cổ họng có chút không thoải mái.”
Cậu không dám nói mình đang thất thần nhìn bạn lữ ăn cơm!
Phong Tĩnh Đằng rót nước cho cậu, quan tâm hỏi: “Có muốn gặp bác sĩ không?”
“Không cần, chỉ là cổ họng có chút ngưa ngứa mà thôi, anh ăn nhanh đi.”
Mai Truyền Kỳ nhận ly trà, uống một hớp, nhìn Phong Tĩnh Đằng tiếp tục cúi đầu ăn cơm, sau đó, cậu phát hiện thêm một thứ mới nữa.
Lúc đối phương nhai cơm, hai cánh hoa môi mỏng mở ra đóng lại, mê hoặc vô cùng, đặc biệt là khi nuốt thức ăn vào bụng, hầu kết trên dưới lăn một vòng, càng thêm gợi cảm hơn.
Phong Tĩnh Đằng cảm thấy ánh mắt người bên cạnh trở nên cực nóng, quay đầu lần nữa, thấy mí mắt Mai Truyền Kỳ vội rũ xuống, không tiếng động cầm ly trà, uống một ngụm.
Anh hơi nhíu nhíu mày hỏi: “Có phải là em có chuyện muốn nói với anh không?”
“Không có.” Mai Truyền Kỳ ho khan một tiếng: “Anh ăn nhanh đi, sau đó, tắm nghỉ ngơi thật tốt.”
Phong Tĩnh Đằng nhếch miệng lên: “Anh dự định đêm nay không ngủ, tạo một tiểu đệ đệ cho Nguy Nguy.”
Mai Truyền Kỳ nhìn vành mắt đen thui kia sảng khoái đáp ứng: “Được! Bất quá, nếu anh dám giữa ngủ chừng, sau này đừng mong chạm vào tôi nữa.”
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Được rồi!
Với thể lực hiện tại của anh, quả thật hôm nay không thể làm tới sáng được.
Phong Tĩnh Đằng quay đầu tiếp tục ăn cơm.
Bầu không khí yên tĩnh hạ xuống lần nữa, Mai Truyền Kỳ bất tri bất giác lại xuất thần nhìn, hơn nữa càng xem càng cảm thấy bạn lữ mình một nam nhân vô cùng mị lực, bất kể ăn cơm, hay động tác nhíu mày, đều hấp dẫn cậu, nói chung làm sao cũng xem không đủ.
Đặc biệt chỉ cần nghĩ đến nam nhân này vì mình làm nhiều chuyện như vậy, trong đầu từ từ mềm xuống, cuối cùng, trong mắt cũng không nhìn thấy cái khác, chỉ còn dư lại người trước mắt này.
Phong Tĩnh Đằng cảm thấy ánh mắt người bên cạnh nhìn mình ngày càng nóng hơn.
Bất quá, lần này không quay đầu hỏi, mà bất động thanh sắc gắp một miếng thịt đưa lên miệng.
Lúc chuẩn bị thả khối thịt, bỗng quay đầu lại, bắt quả tang Mai Truyền Kỳ đang nhìn mình. Bên trong mắt phượng đều đầy mê muội cùng tình ý đang nhìn mình.
Phong Tĩnh Đằng hơi run run, hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên Mai Truyền Kỳ nhìn anh như vậy, giống như trong mắt của cậu chỉ có một mình anh thôi.
Lập tức, khóe miệng nở nụ cười sung sướng: “Có phải là đột nhiên em cảm thấy bạn lữ của mình đặc biệt đẹp a.”
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng lấy lại tinh thần, đảo mắt nhìn thức ăn trên bàn ăn, rồi nhìn Phong Tĩnh Đằng, giơ tay ngoắc ngoắc anh lại.
Phong Tĩnh Đằng nhìn động tác tay của cậu, gợi cảm cười. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ khiêu gợi hôn lên hầu kết của anh một cái, khàn giọng nói: “Chúng ta đi tắm đi.”
Hô hấp Phong Tĩnh Đằng cứng lại, đây chính là lần đầu tiên Mai Truyền Kỳ chủ động như thế, sao anh có thể từ chối yêu cầu của bạn lữ được.
Anh nhanh chóng ôm bạn lữ vào phòng tắm, hai người vừa hôn một vừa cởi quần áo đối phương, lăn vào bồn tắm có thể chứa được bốn, năm người.
Phong Tĩnh Đằng mở nước nóng, khiến nước nóng xối lên người của cả hai.
Hơi nước mờ ảo, dưới sự cọ rửa trong bồn tắm của hai người, động tác càng thêm nhiệt liệt điên cuồng, thân thể giao hòa thật sâu, hợp hai làm một.
Sau một tiếng, tiếng nước, tiếng rên rỉ, thô suyễn trong phòng mới dần dần dừng lại.
Phong Tĩnh Đằng hôn người nào đó đã xụi lơ trong ngực một cái, cười thỏa mãn.
Cũng không biết có phải do ba tháng không gặp nhau hay không, anh cảm thấy tối nay Mai Truyền Kỳ vô cùng nhiệt tình, cũng đặc biệt chủ động, gợi tính dục của anh bùng lên, suýt nữa còn chưa chính thức bắt đầu đã thư sướng đi ra.
Phong Tĩnh Đằng ôm Mai Truyền Kỳ tắm rửa một hồi, lau khô thân thể, rồi ôm người thả lên giường.
Anh cúi đầu hôn lên trán Mai Truyền Kỳ, nói: “Em đã thông qua kỳ khảo hạch của tân binh, ngày mai chúng ta về thăm con, thế nào?”
Mai Truyền Kỳ mở mắt ra, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vẫn là thôi đi, chờ tôi lấy được công huân thì về cũng không muộn.”
Cậu hiện tại chỉ vừa thông qua kỳ khảo hạch của tân binh, nếu về nhà thăm đứa nhỏ cùng Phong Tĩnh Đằng, trong lòng những binh lính khác khẳng định sẽ có thành kiến rất lớn với cậu.
Phong Tĩnh Đằng biết cậu lo lắng điều gì, cũng thuận ý cậu: “Vậy chờ khi em có được công huân thì trở về.”
“Tốt nhất là chờ đến khi tôi thăng lên làm sĩ quan.”
“Em sẽ nhanh được thăng chức thôi.”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Chẳng lẽ anh muốn đem công huân của mình hoặc cướp công của người khác vào danh nghĩa của tôi đi?”
Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Em không tự tin mình có bản lĩnh trong thời gian ngắn lấy được công huân sao?”
“Không phải không tin bản lĩnh của mình, mà phải xem nhiệm vụ có nhiều hay không, nếu không có nhiệm vụ, ở đâu mà có công huân, đúng không?”
“Em giành được hạng nhất thông quan kỳ khảo hạch tân binh, nhiệm vụ sẽ nhiều hơn so với những tân binh bình thường, nói không chừng qua mấy ngày nữa em sẽ nhận được nhiệm vụ đấy.”
Phong Tĩnh Đằng nói tới đây, liền nhíu mày lại.
Nói thật, anh thật sự không muốn Mai Truyền Kỳ làm nhiệm vụ, có vài nhiệm vụ thật sự là quá nguy hiểm.
“Thật sự?” Mai Truyền Kỳ mừng rỡ nhìn anh.
Phong Tĩnh Đằng buồn cười nhìn cậu: “Em muốn làm nhiệm vụ đến thế sao?”
“Đương nhiên, chỉ có làm nhiệm vụ mới có đủ công huân lên tới cấp tá, khi đó mới có thể được những quân khu khác thừa nhận.”
Phong Tĩnh Đằng biết rõ gật gật đầu, trong lòng cũng bắt đầu tính toán.
Mai Truyền Kỳ như là nghĩ tới chuyện gì, lập tức ngồi dậy nói rằng: “Đúng rồi, còn có một việc cần anh thăm dò một chút.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Phong Tĩnh Đằng nhìn biểu tình nghiêm túc của cậu, cũng cùng ngồi xuống hỏi: “Chuyện gì?”
“Hôm nay lúc ăn cơm ở nhà ăn, tôi đã nhìn thấy những kẻ vu hại mình là đào binh, hơn nữa, tổng cộng có bốn người, đều là thượng úy.”
Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Em thấy bọn hắn ở đông đại ký túc xá chúng ta?”
“Không phải, là tôi dùng kính viễn vọng nhìn thấy bọn hắn đứng ở nam đại ký túc xá bên kia.”
Phong Tĩnh Đằng cười hỏi: “Lúc ăn cơm em còn mang theo kính viễn vọng ư?”
“Không phải tôi mang, là Thạch Đại Hùng muốn nhìn nữ sĩ binh của tây đại ký túc xá mới mang theo.”
Mai Truyền Kỳ vừa dứt lời, nhiệt độ chung quanh nháy mắt hạ xuống.
Người bên cạnh dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cậu hỏi: “Em cũng dùng kính viễn vọng nhìn nữ sĩ binh của tây đại ký túc xá sao?”
Mai Truyền Kỳ: “…”
Thân ái!
Trọng điểm không ở nơi này được không!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.