Chương trước
Chương sau
An Tư về phòng lấy đồ chơi cho đứa nhỏ rồi quay trở lại đại sảnh, không thấy Mai Truyền Kỳ và Mai Nguy Hiểm đâu, nghi hoặc hướng Mai Phi Trần đang chơi cờ cùng Phong Tĩnh Đằng hỏi: “Truyền Kỳ cùng Nguy Nguy đâu rồi?”
Phong Tĩnh Đằng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt quan tâm của An Tư nói: “Thân thể Nguy Nguy không thoải mái, Truyền Kỳ liền dẫn thằng bé về phòng nghỉ ngơi rồi.”
“Không thoải mái?” An Tư sững sốt.
Mới vừa rồi còn thấy đứa nhỏ tung tăng nhảy nhót, sao lại đột nhiên không thoải mái?
An Tư không yên tâm xoay người lên lầu hai.
Phong Tĩnh Đằng nhìn bóng lưng An Tư, không nhanh không chậm lấy thông tấn khí ra truyền tin.
Mai Phi Trần ngồi đối diện nhàn nhạt nhìn thông tấn khí trong tay Phong Tĩnh Đằng: “Các ngươi đang làm gì đấy?”
Phong Tĩnh Đằng cẩn thận thu thông tấn khí, ý vị thâm trường cong môi: “Làm chuyện trong lòng lão tổ tông vẫn luôn muốn làm.”
Mai Phi Trần sâu sắc liếc anh một cái, không nói gì, tiếp tục chơi cờ.
An Tư lên lầu hai, nhìn trong phòng Nguy Nguy không đóng kín cửa, liền đi tới, lại nghe được Mai Nguy Hiểm khổ sở hỏi: “Ba ba, tai mèo trên đầu con có phải là không có cách nào biến mất được ư?”
Tai mèo?
An Tư nghi hoặc đi tới cửa, liền thấy Mai Truyền Kỳ đưa lưng về phía cửa ngồi ở mép giường, an ủi Mai Nguy Hiểm: “Sẽ không, ba ba nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp con thu hồi lỗ tai.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ xoa đầu đứa bé, sau đó, cúi đầu hôn một cái lên tai nhóc.
Lúc cậu cúi đầu trong nháy mắt, An Tư nhìn thấy lỗ tai trên đỉnh đầu Mai Nguy Hiểm, một mạt kinh ngạc từ đáy mắt chợt lóe qua, nhanh đến mức khiến người khác không kịp nhận ra, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
“Ba ba, gạt người, đã qua mấy ngày rồi, lỗ tai này của con vẫn không biến mất.” Mai Nguy Hiểm sinh khí chu chu miệng nhỏ.
“Ba ba, làm sao sẽ gạt con chứ?” Mai Truyền Kỳ một ống tiêm từ trong túi ra: “Nguy Nguy, ngoan, chỉ cần tiêm mũi này, có thể khiến đôi tai này của con biến mất.”
“Con không tiêm.” Mai Nguy Hiểm thở phì phì đoạt lấy ống tiêm trong tay Mai Truyền Kỳ ném xuống đất, đỏ mắt lên khóc ròng nói: “Ba ba, người đừng gạt con, thuốc ức chế này đối với con không còn tác dụng nữa.”
Bộ dạng muốn khóc rồi lại kìm nén không khóc này của nhóc, cực kỳ ủy khuất, khiến người nhìn vào vô cùng đau lòng.
“Dực thúc thúc không phải rất lợi hại sao? Thúc ấy hẳn có thể cắt lỗ tai mèo này, đúng không ạ?”
Mai Nguy Hiểm lắc tay Mai Truyền Kỳ: “Ba ba, ba để Dực thúc thúc cắt bỏ lỗ tai mèo cho con đi? Ba ba! Có được hay không? Ba ba! Có được hay không?”
“Nguy Nguy.” Mai Truyền Kỳ kéo tay Mai Nguy Hiểm xuống, nghiêm túc nói: “Nguy Nguy, con có biết nếu cắt bỏ đôi tai mèo này sẽ có hậu quả nghiêm trọng gì không?”
Mai Nguy Hiểm nhu nhu hỏi: “Có hậu quả nghiêm trọng gì ạ?”
“Cưỡng ép bỏ đi, sẽ ảnh hưởng thính lực của con, còn sẽ ảnh hưởng công năng ngôn ngữ của con, cùng với thị lực, rất có khả năng từ một hài tử khỏe mạnh, biến thành người tàn tật, như vậy con còn muốn cắt bỏ đôi lỗ tai hay sao?”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Ba ba, gạt người, ba ba, gạt người.” Mai Nguy Hiểm cũng không nhịn được nữa gào khóc.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng ôm chặt hài tử: “Nguy Nguy, ngoan, đừng khóc, ba ba nhất định sẽ nghĩ biện pháp trừ bỏ lỗ tai mèo này cho con, trước hết chúng ta nên tiêm thuốc ức chế đi, đem lỗ tai thu về có được hay không?”
Mai Nguy Hiểm ngẩng đầu lên: “Ba ba không phải nói, thuốc ức chế đối với con đã không có tác dụng gì sao?”
“Chúng ta thử xem, liền thử xem, nói không chừng lại còn tác dụng a?”
Mai Truyền Kỳ buông hài tử ra, đứng dậy đi nhặt ống tiêm rơi trên mặt đất, lúc ngồi dậy, liền thấy An Tư đứng ở cửa nhìn bọn họ.
Cậu hơi hoảng hốt, vội che trước người đứa nhỏ, không cho An Tư nhìn hài tử trên giường, gượng ép cười hỏi: “An thúc, người lên khi nào vậy?”
An Tư nhìn ống tiêm trong tay Mai Truyền Kỳ, đi vào.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng đi đến trước mặt An Tư, cản đường lại: “An thúc, thân thể Nguy Nguy không thoải mái, cần nghỉ ngơi, chúng ta không nên quấy rầy nó đi.” Mai Nguy Hiểm sau lưng vội trốn trong chăn.
An Tư lạnh lùng nhìn chằm chằm Mai Truyền Kỳ: “Ta đều thấy được, cũng nghe được, con còn muốn giấu tới khi nào.”
Mai Truyền Kỳ giả vờ không hiểu: “An thúc, người nói cái gì, con nghe không hiểu?”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
An Tư trực tiếp đẩy Mai Truyền Kỳ ra đi tới mép giường, ôn nhu kêu lên: “Nguy Nguy, An gia gia tới thăm con.”
Hài tử trong chăn không lên tiếng.
An Tư giật nhẹ chăn.
Hài tử bên trong hô lên: “Nguy Nguy đang ngủ, không tiếp khách, có việc thì hẹn trước.”
An Tư vừa tức vừa buồn cười, bất quá, dù sao y cũng là người lớn, khí lực tất nhiên lớn hơn đứa trẻ, kéo chăn ra, liền thấy hài tử đỏ mắt, vẻ mặt ủy khuất nhìn y.
An Tư vô cùng đau lòng, đang muốn xoa đầu của nhóc, lại bị Mai Truyền Kỳ một bước tiến lên chặn lại.
“An thúc, Nguy Nguy nó…”
An Tư nhướn mày: “Truyền Kỳ, con ra ngoài trước đi.”
“An thúc, con…”
An Tư sầm mặt lại, ngắt lời cậu “Con ra ngoài trước đi.”
Mai Truyền Kỳ nhìn ánh mắt sắc bén của An Tư, đành quay người ra ngoài.
An Tư lại nói: “Đóng cửa lại.”
Mai Truyền Kỳ ngoan đóng cửa phòng, lúc xoay người, khóe miệng cong lên, bất quá, rất nhanh hạ xuống.
Trước khi đến Mai gia, cậu liền bàn bạc cùng Phong Tĩnh Đằng, sau khi dùng cơm tối xong ở nhà lão tổ tông, cậu sẽ thừa dịp An Tư vắng mặt, dẫn Nguy Nguy lên lầu, sau đó, lại để Phong Tĩnh Đằng lấy lý do thân thể Nguy Nguy không thoải mái, dụ An Tư lên lầu hai.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Sau đó, lúc An Tư lên lầu, bảo Phong Tĩnh Đằng nhắn tin báo cậu biết An Tư đang lên lầu. Cứ như vậy, có thể để An Tư nghe cậu cùng đứa nhỏ nói chuyện.
Cho nên, trước đó, cậu đã cùng hài tử nói qua, bọn họ phải diễn cho An Tư xem, nói không chừng sẽ có biện pháp thu lỗ tai mèo vào trong thân thể.Lúc nãy tuy đang diễn kịch, thế nhưng, cậu nhìn ra được thời điểm hài tử đang phối hợp, là thật tâm khổ sở vì không có cách nào thu lỗ tai mèo vào trong thân thể.
Mai Truyền Kỳ đem tất cả chất lỏng trong ống tiêm đổ ra, bên trong đều là nước sôi để nguội, căn bản không phải là thuốc ức chế.
Kỳ thực, cậu cũng không muốn diễn kịch lừa gạt An Tư, nhưng nếu cứ như vậy trực tiếp chạy đi nhờ An Tư dạy Nguy Nguy thu lỗ tai vào trong thân thể, xác định sẽ bị An Tư nghi ngờ, nhất định sẽ hỏi tại sao mình lại cho rằng hoặc là làm sao biết y sẽ có phương pháp giúp Nguy Nguy thu lỗ tai vào trong thân thể.
Đến lúc đó, nhất định phải nói ra bản thân cảm thấy An Tư là ba mình, cùng với chuyện về thú nhân.
Vốn nói ra cũng không sao, nhưng hai, ba tháng nay, An Tư cùng lão tổ tông không muốn nhận thân với cậu hoặc là nói ra sự thật.
Nếu dưới tình huống An Tư không phải ba cậu, cứ lỗ mãng tương nhận như vậy, không những làm An Tư xấu hổ, cũng sẽ khiến gia gia cùng ba bọn họ lúng túng khổ sở.
Còn nếu An Tư thật sự là ba cậu mà mà vẫn lỗ mãng tương nhận, cũng sẽ khiến An Tư khó xử, cậu cảm thấy An Tư có phải là ba mình hay không, vẫn nên để y tự mình nói ra.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ đứng trước cửa hơn nửa giờ, cửa phòng mới được mở ra.
An Tư đi ra: “Nguy Nguy, đã ngủ rồi.”
Mai Truyền Kỳ không yên tâm đi vào phòng, nhìn đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi, tai mèo trên đầu không còn thấy nữa.
Tuy cậu cảm thấy An Tư sẽ có biện pháp đem tai mèo thu vào trong thân thể, thế nhưng, khi tận mắt nhìn đến, vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.
Mai Truyền Kỳ không thể tin được sờ sờ đầu đứa nhỏ, đúng là biến mất không thấy.
“An thúc, tai mèo trên đầu Nguy Nguy…”
Mai Truyền Kỳ mừng rỡ xoay người nhìn về phía cửa phòng, lúc này, làm gì còn thân ảnh An Tư nữa.
Cậu bước nhanh ra khỏi phòng, liền thấy An Tư đang bước lên lầu ba: “An…”
Mai Truyền Kỳ vừa mới hô lên một chữ đã thu lại, sau đó, yên lặng quay người trở về phòng.
Nếu như An Tư muốn nói gì với cậu, nhất định sẽ không rời đi như thế. Cho nên, cậu cảm thấy mình tốt nhất không nên đuổi theo y, có lẽ An Tư có một số việc cần phải suy nghĩ rõ ràng.
Mai Truyền Kỳ trở lại bên giường, nhìn thấy đôi tai kia của đứa nhỏ đã được thu vào, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Về sai hẳn là không cần dùng thuốc ức chế, cũng không cần tìm phương pháp cắt đôi tai kia.
“Truyền Kỳ.”
Phong Tĩnh Đằng đi vào, tiện tay khép cửa phòng lại, đi đến bên giường, không nhìn thấy đôi tai mèo của đứa nhỏ, khóe miệng gợi lên ý cười: “Lỗ tai đã thu vào trong thân thể rồi?”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Có lẽ vậy.” Mai Truyền Kỳ cũng không chắc lắm: “Lúc đó tôi bị đuổi ra khỏi phòng, cũng không biết trong phòng xảy ra chuyện gì.”
“An thúc có nói gì hay không?”
Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Một chữ cũng không nói gì liền rời đi.”
Phong Tĩnh Đằng vỗ vai cậu an ủi: “Cho y một chút thời gian.”
Lời này kỳ thật là lão tổ tông nói ra.
Trước đó anh cùng lão tổ tông đang chơi cờ, lão tổ tông đột nhiên nhận được truyền tin, sau đó, liền nói một câu ‘Cho y một chút thời gian’ liền rời đi.
“Đúng rồi, em làm sao biết An thúc có thể làm lỗ tai Nguy Nguy thu vào trong thân thể?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.