Mai Truyền Kỳ nghe tiếng gõ cửa, khẽ nhíu mày, đứng dậy tới cửa phòng.
Nhìn qua camera gắn trên cửa thấy người đến là Phong Tĩnh Đằng, cậu khẽ cười, mở cửa phòng nhỏ giọng hỏi: “Trễ thế này rồi sao anh còn chưa đi ngủ?”
Phong Tĩnh Đằng thấy nụ cười trên gương mặt cậu, cũng bất giác cười theo, đưa ly rượu đỏ trong tay tới trước mặt cậu: “Cậu chẳng phải cũng không ngủ sao.”
“Tôi không ngủ là vì tôi ngủ không được.” Mai Truyền Kỳ nhận chén rượu khẽ nhấp một cái.
Phong Tĩnh Đằng dựa vào cửa hỏi: “Có phải là luôn cảm thấy bên người thiếu thiếu gì đó không?”
Mai Truyền Kỳ kinh ngạc nhìn: “Làm sao anh biết?”
Ý cười trong mắt Phong Tĩnh Đằng càng sâu: “Tôi cũng bởi như thế mà ngủ không được.”
Hơn nửa tháng nay ANH đều cùng Mai Truyền Kỳ ngủ chung một giường đã thành thói quen. Có người nằm cạnh đắp chung chăn, sẽ dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cùng khí tức trên người đối phương.
Hiện tại ngủ một mình thật sự có chút không quen. Bên cạnh vắng vẻ lạnh lẽo, may mà có người cũng không ngủ được, điều này nói rõ đối phương cũng quen sự tồn tại của hắn.
Anh cảm thấy hơn nửa tháng này tuy chỉ ngủ cùng giường mà cái gì cũng không làm thì cũng coi như đáng giá.
Đáng tiếc, bạn lữ của anh tựa hồ vẫn không hiểu được điều đó, xem ra cần phải cố gắng thêm mới được.
Mai Truyền Kỳ hài hước nói: “Tôi thấy anh ngủ không được là bởi vì chuyện ngày hôm nay đi.”
“Làm sao?” Phong Tĩnh Đằng không hiểu vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-ky-phu-nhan/1332150/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.