Chương trước
Chương sau
Chương 2187
Cung Doãn vô cùng tức giận, anh ta đã tận mắt chứng kiến chuyện của Tân Trạm, làm sao có thể có vấn đề chứ, nhưng những chuyện đó là bí mật, anh ta không thể nói cho mọi người ở đây biết.
“Anh ta nói tôi là kẻ lừa gạt sao?”
Tân Trạm võ vai Cung Doãn rồi bước tới.
Anh tinh nghịch liếc nhìn Vu Tuấn Thời, hơi thở của tên này phù phiếm, lại có một hơi thở kỳ quái toát ra, sau khi đánh giá mới biết tên nhóc này đã uống phải một loại thuốc độc nào đó và đã tu luyện ma công.
Vẫn là chưa đến nơi đến chốn.
Mở to mắt ra nhìn, Tân Trạm càng thêm chắc chắn.
“Đúng vậy, tuy rằng không biết anh cả của Thiên Kiếm Tông của chúng tôi bị anh lừa như thế nào, nhưng nếu bắt anh trở về môn phái, nhất định sẽ biết thôi”
Vu Tuấn Thời cười nhạt một tiếng, lại có chút dao động.
Nếu có thể bắt được Tân Trạm trở về, công khai chuyện xấu của Cung Doãn, thanh danh của đối phương chắc chắn sẽ giảm sút rất nhiều, e rằng mình thật sự sẽ có cơ hội thay thế.
“Tôi sẽ vạch trần thủ đoạn của đại sư của anh”
Vu Tuấn Thời càng nghĩ càng thấy hưng phấn, lúc này mới dứt khoát bước ra, chỉ ngón tay về phía Tân Trạm.
Mặc dù không thể sử dụng vũ lực trong Tụ Bảo Các, nhưng sợ là hợp thể tu vi cảnh thất phẩm, chỉ cần chỉ một ngón tay đã có thể đánh Tân Trạm nằm bò xuống đất.
Bằng cách này, có thể khiến việc Cung Doãn bị lừa trở thành sự thật.
“Tốt nhất là anh đừng nên tự đi tìm đường chết” Tân Trạm lạnh lùng nói.
“Ha ha, để xem anh có thể giả vờ đến lúc nào” Vu Tuấn Thời ngoác tai cười toe toét và tăng thêm sức mạnh.
“Đại sư, cẩn thận”
Vu Tuấn Thời đột nhiên ra tay, sắc mặt của Cung Doãn thay đổi, lúc trước anh ta bị Tân Trạm kéo về phía sau, nhưng lúc này lại chậm hơn một bước.
Nhìn thấy ngón tay Vu Tuấn Thời chỉ vào người Tân Trạm.
“Áp”
Nhưng trong tưởng tượng, cảnh Tân Trạm rút lui không hề xảy ra, mà là Vu Tuấn Thời gào thét thảm thiết.
Anh ta nắm chặt ngón tay, lảo đảo lùi lại mấy bước, máu từ kẽ tay chảy ra.
Vài tên thuộc hạ vội vàng bước tới giúp Vu Tuấn Thời, họ kinh hãi nhìn thấy một nửa ngón tay của Vu Tuấn Thời đã biến mất.
Nó không bị gãy hay vỡ vụn, nó đã hoàn toàn biến mất, máu ở chỗ đốt bị gãy đang trào ra.
Vu Tuấn Thời dùng hợp thể tu vi cảnh chạm vào Tân Trạm, nhưng kết quả lại bị mất ngón tay?
Những tu sĩ cảm thấy da đầu mình tê dại.
“Anh, anh đã làm cái gì!”
Lúc này, tiếng quát của Vu Tuấn Thời cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều tu sĩ.
Những cung phụng bên trong Tụ Bảo Các cũng bay xuống với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Các vị cung phụng, tên này thực sự đã làm gãy ngón tay của tôi trong Tụ Bảo Các, Tụ Bảo Các của các người có giải quyết không” Vu Tuấn Thời nắm chặt ngón tay bị gấy và hét vào mặt mọi người.
“Đạo hữu, nghiêm cấm làm bạo lực bên trong Tụ Bảo Các, tại sao anh lại làm hại người trong Tụ Bảo Các cơ chứ”
Một trong những cung phụng kỳ cựu, cau mày bước ra và đưa tay về phía Tân Trạm.
Thái độ cũng xem là điềm đạm, lời nói vẫn rất đúng mực.
Rõ ràng là ông ta cũng không chắc chắn chuyện lúc nấy là như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.