Chương trước
Chương sau
Chương 1822
 
Một hành trình kết thúc, tất cả mọi người đều tách ra, trong lòng khó tránh khỏi có chút lưu luyến không nỡ.
 
Liễu Mộng mang theo Cổ Nguyệt Linh đi tìm Thẩm Tu Nhiên, nói cho anh biết chuyện của nhà họ Cổ, kết quả Thẩm Tu Nhiên cũng rất đau lòng cho Cổ Nguyệt Linh, liền quyết định trước tiên cứ giúp Cổ Nguyệt Linh hoàn thành tâm nguyện đã sau đó mới lên đường.
 
Lúc Thẩm Tu Nhiên xuất hiện trên không trung nhà họ Cổ, khí tức cường đại kia, gần như dọa toàn bộ gia tộc nhà họ Cổ sợ chết khiếp, còn tưởng rằng mình trêu chọc phải nhân vật lợi hại gì đó mới dẫn tới người ta đến cửa nhà tìm.
 
Người phụ nữ run lẩy bẩy, siết chặt ngọc phù do ba đưa cho.
 
Tim của Cổ Hưng Sơn không ngừng đập thình thịch, bất chấp sự sợ hãi trong lòng bay qua, mới biết được chuyện gì đang xảy ra.
 
Ông dở khóc dở cười, lập tức đưa bài vị mẹ của Cổ Nguyệt Linh chuyển vào linh đường tổ tông.
 
Vốn dĩ chuyện này vẫn đang được tiến hành, chỉ là hai vị tộc trưởng tính tình bảo thủ có chút không bằng lòng với chuyện này. Ông vốn định lợi dụng thời gian này, làm thông tư tưởng của hai người kia.
 
Nhưng Thẩm Tu Nhiên vừa xuất hiện, hai vị trưởng tộc kia suýt chút nữa đã ngất đi, lúc này mới gật đầu như giã tỏi đồng ý để ông rước bài vị mẹ của Cổ Nguyệt Linh vào nhà họ Cổ, nhìn thấy Cổ Nguyệt Linh cười rạng rỡ, thái độ muốn bao nhiêu hòa ái có bao nhiêu hòa ái.
 
Đối với những chuyện này, Tân Trạm tạm thời vẫn chưa biết.
 
Sau khi anh và mấy người này tách nhau ra, anh lập tức trao đổi với Tuệ Khả, khởi hành đến Đông Hoàng Cổ Thành chỗ mà Tuệ Khả đang tạm dừng chân.
 
Mặc dù nói là chỗ mà Tuệ Khả tạm dừng chân, nhưng Tống Linh Thông biết thân phận của Tuệ Khả, làm sao có thể tùy tiện tiếp đãi được.
 
Đông Hoàng Nhà họ Tống trực tiếp đem một tòa phủ đệ có kiến trúc cao cấp ở lưng chừng núi tặng cho Tuệ Khả.
 
Lúc Tân Trạm bước vào trong tòa phủ đệ này, Tuệ Khả đang ở trong đại điện tu luyện.
 
Trong cái cung điện rộng lớn này, tám tượng phật hư ảo lơ lửng giữa không trung, từng trận âm thanh đọc kinh phật vang vẳng trong điện.
 
Tuệ Khả ngồi xếp bằng giữa đại điện, hai mắt khép hờ, tay vê phật châu, dưới người trải một trận đồ khắc hoạ các loại văn phù phật gia.
 
Lúc ánh sáng màu vàng óng lưu chuyển, trên người anh không ngừng phát ra từng đạo khí tức máu đỏ, những khí tức này bị phật quang hòa tan, phát ra xì xì âm thanh.
 
“Cậu đến rồi à”
 
Cảm nhận được Tân Trạm bước vào trong điện, Tuệ Khả mở to mắt, ông ta vung tay lên, khí tức bên trong tòa đại điện này lập tức biến mất.
 
Ông ta cười tủm tỉm kéo Tân Trạm qua cái bàn, trực tiếp ngồi xuống đồng thời rót cho Tân Trạm một chén trà.
 
“Vừa rồi những cái kia, đều là sát khí chết chóc ngưng tụ lại?” Tân Trạm thuận theo sự lôi kéo cửa Tuệ Khả ngồi xuống, nhịn không được hiếu kỳ nói.
 
Trước kia khi Tuệ Khả xuất hiện, vực chủ Đông Vực đã nói sát khí của ông ta quá nặng, chẳng lẽ tên Tuệ Khả này thật sự là sát tinh hay đại loại như thế sao.
 
“Ừm, thuở thanh niên trai tráng tôi rất thích tranh đấu chém giết, diệt không ít đại tộc, đại tông” Tuệ Khả thản nhiên nói.
 
Diệt đại tông, đại tộc, còn không ít?
 
Tân Trạm cạn lời rồi.
 
Ở thượng giới Đại Lục, không phải gia tộc môn phái nào cũng có tư cách trở thành đại tông đại tộc.
 
Ít nhất cũng phải giống như Trần Thừa Phong, một gia tộc chiếm cứ một thành, mới có thể được gọi là đại tộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.